Trong phòng của Đại đương gia, khi Đỗ Văn Hạo đang ngưng thần chẩn mạch, đột nhiên vị lão đại này hỏi: “Đỗ tiên sinh, tình hình ngoài kia thế nào?”
“Không tốt lắm, nữ nhi của ngài cho triệu tập toàn bộ nam nữ già trẻ của thôn đến khu vực trung tâm, nói là có chuyện trọng yếu cần tuyên bố.”
“Ồ, vậy cứ để tùy nó đi!” Lão trưởng thôn này tựa hồ cũng không thèm để ý rốt cuộc nữ nhi của mình muốn tuyên bố cái gì.
Đỗ Văn Hạo không biết đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đại đương gia ngài chẳng lẽ không sợ Tiểu Mãn và Nhị đương gia quan hệ trở nên không tốt sao?”
Trong bóng tối truyền đến một trận cười khẽ, tiếng cười phảng phất giống như của một người đứng xem kịch, những gì đang xảy ra hoàn toàn không liên quan tới mình: “Nó vốn vẫn như vậy. Trong trại ta đã có quy định, nếu ta không may chết đi, Nhị đương gia sẽ là người thay thế ta cai quản Tắc tử trại này. Mà hắn cũng là Nhị thúc của Tiểu Mãn, vốn vẫn luôn cưng chiều nó, nhất định sẽ không chấp vặt nó đâu.”
“Nhưng là…”
“Đỗ tiên sinh, cám ơn ngươi đã giúp chúng ta giữ kín những bí mật này. Nhất định chúng ta sẽ trọng tạ!
Đỗ Văn Hạo thầm than một tiếng, nhưng cũng không hề đáp lời.
“Được rồi, Đỗ tiên sinh, ngươi đã gặp qua hai người đệ đệ của ta chưa?”
“Chưa có, sau khi xem bệnh cho ngìa, ta cùng với Thiếu chủ Tiểu Mãn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256802/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.