Chương trước
Chương sau
Bàng Vũ Cầm bước tới cạnh giường, chỉ thấy một nữ tử sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, tóc trên đầu tán loạn phủ xuống gối, xem ra nhất định đã phải chịu không ít đau khổ dày vò.

Bàng Vũ Cầm có thể cảm thấy tim mình đang đập mạnh, nàng nỗ lực hít thở thật sâu mấy lần để bình tĩnh trở lại, nhớ rằng tướng công đã nói nhiều lần, càng là cấp chứng thì càng không thể hoảng loạn, vì như vậy sẽ rất dễ dẫn đến sai sót. Mà cấp chứng chỉ sai một lần là có thể không có cơ hội để bổ cứu. Truyện Tống Y

Bàng Vũ Cầm ổn định lại tâm thần, hỏi nha hoàn ở bên cạnh: "Lúc trước đã có ai khám bệnh cho thiếu nãi nãi của các ngươi chưa?"

Nha hoàn đó không nói gì mà lại nhìn phu nhân ở bên cạnh, phu nhân đó vội vàng nói với Bàng Vũ Cầm: "Có rồi, có rồi."

"Kê thuốc gì rồi, biện chứng thế nào?"

Phu nhân đó ấp úng nói: "Cái này... ta không hiểu lắm."

Tuyết Phi Nhi thấy phu nhân đó nói không rõ ràng, nhíu mày nói: "Tẩu tử của ta hỏi ngươi, ngươi biết gì thì nói cái đó, nếu đã dùng thuốc gì mà cũng không nói, tẩu tử của chúng ta ngộ chẩn, làm chậm trễ bệnh tình, mẫu tử bọn họ có mệnh hệ gì, hạ nhân các ngươi chỉ sợ sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu?" Truyện Tống Y

"Phi Nhi, muội đừng nói thế."

Bàng Vũ Cầm tuy nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn phu nhân đó, bà ta chột dạ nhìn Bàng Vũ Cầm, sau đó nói: "Cô nương hay là tự mình khám đi, ta thực sự là không nhớ được." Truyện Tống Y

Bàng Vũ Cầm thấy ánh mắt của phu nhân này mập mờ, liền biết bên trong có ẩn tình.

Lúc này, Bàng Vũ Cầm bất động thanh sắc ngồi xuống chẩn mạch, phát hiện lưỡng xích mạch trầm tuyệt, mạch của cô ta bình hòa, tim đập bình thường, hờ hững nói: "Các ngươi đã gọi chúng ta tới khám bệnh cho thiếu nãi nãi của các ngươi, nhưng lại hàm hồ không nói thật, ta không dám tùy tiện dùng thuốc, bởi vì nếu người trước đã khám qua và dụng thuốc gì đó, sợ thuốc của ta và thuốc của bọn họ kỵ nhau, như vậy khó có thể bảo toàn được bình an cho mẫu tử bọn họ! Phi Nhi, chúng ta đi thôi!"

Phu nhân vội vàng giữ lại, hỏi: "Lời cô nương nói có ý gì? Nãi nãi của chúng ta nguy kịch trong sớm chiều, có sao có thể bỏ nãi nãi của chúng ta mà không quản, Cứ vậy mà đi sao?"

Truyện Tống Y

Bàng Vũ Cầm quay đầu lại nhìn nữ tử đang hôn mê nằm trên giường, lạnh lùng cười: "Từ mạch tượng có thể thấy, thiếu nãi nãi nhà các ngươi không hề nghiêm trọng như ngươi nói, hơn nữa lúc ta vừa tiến vào còn ngửi thấy mùi thuốc, trong đó có mẫu thảo, đúng không?"

Phu nhân chột dạ, nữ y này quả nhiên lợi hại, vội vàng cười bồi nói: "Xin cô nương thứ tội, ta đã lớn tuổi nên vừa rồi thực sự là quên mất, có điều hiện tại nhớ ra rồi, lúc trước quả thật đã từng tìm đại phu tới khám."

Bàng Vũ Cầm nói: "Đại phu là ai?"

"Không biết cô nương có từng nghe qua một đại phu tên là Lận Viễn không?"

Bàng Vũ Cầm gật đầu, Tiền Bất Thu thường tới Ngũ Vị đường thăm hỏi Đỗ Văn Hạo, khi nói tới một số chuyện trong Thái y viện đã nhiều lần nhắc tới Lận Viễn này. Người này vô cùng không tầm thường, từng là Thái y viện thái y trong cung, khám bệnh cho hoàng đế và rất nhiều phi tử. Sau đó không muốn làm quan cho nên khăng khăng đòi xuất cung, Hoàng Thượng còn lệnh cho người xây một tòa đình viện rất rộng và thập phần tinh mĩ cho ông thái y này.

Trong đầu Bàng Vũ Cầm xoay chuyển rất nhanh, người ta đã có thể mời Lận Viễn tới khám bệnh cho thiếu nãi nãi, vậy còn tìm tới Ngũ Vị đường làm gì, chẳng lẽ Lận thái y này không chữa được ư?"

Hiện tại Đỗ Văn Hạo không ở cạnh mình. Bàng Vũ Cầm lại không thể thương lượng với Tuyết Phi Nhi, chỉ có thể đặt nghi vấn này sang một bên, trước tiên trị ca khó đẻ này đã.

Bàng Vũ Cầm trấn tĩnh lại, nói: "Lận tiên sinh đó đã nói gì?"

Phu nhân thấy Bàng Vũ Cầm mặt không đổi sắc, càng thêm bội phục trong lòng, người bình thường nghe thấy thái y đã từng khám mà không có biện pháp thì thường không dám tiếp nhận, cầm hòm thuốc cáo từ ngay, ai mà dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt thái y chứ, nhưng thiếu phụ trẻ tuổi này không những không chút sợ hãi, ngược làm còn rất trấn tĩnh, cho dù tuổi còn rất nhỏ, điều này khiến bà ta không thể không kính phục. Lập tức nói: "Lận tiên sinh nói, nãi nãi đang mang thai chết!"

Bàng Vũ Cầm nhíu mày, nghi hoặc nhìn Tuyết Phi Nhi, thấy Tuyết Phi Nhi mặt cũng mù tịt nhìn mình, liền nói với nàng ta: "Muội tới chẩn mạch xem thế nào?"

"Được!"

Tuyết Phi Nhi ngồi xuống bắt mạch, một lát sau cũng nghi hoặc nhìn Bàng Vũ Cầm.

"Muội cảm thấy thế nào?"

Tuyết Phi Nhi khẽ cắn môi, bước tới bên cạnh Bàng Vũ Cầm, ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu, Bàng Vũ Cầm gật gật đầu.

Phu nhân không biết hai người bọn họ đang thì thầm cái gì, vội vàng nói: "Cô nương, mau đỡ đẻ cho thiếu nãi nãi của chúng ta đi!"

Bàng Vũ Cầm không động thủ, chỉ nói: "Đừng gấp! Ta muốn gặp gia chủ của ngươi, không biết có tiện không? Điều này quan hệ tới an nguy của gia chủ ngươi, xin đừng cự tuyệt!"

Phu nhân hơi do dự một chút rồi bước ra cửa, ra hiệu cho Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi, sau đó cúi người đợi ở cửa.

Bàng Vũ Cầm theo phu nhân ra khỏi cửa, Tuyết Phi Nhi bước theo sau. Nhân lúc không có ai chú ý liền rẽ sang hướng khác.

Phu nhân dẫn Bàng Vũ Cầm đi qua hai cổng vòm, lại đi qua hai hành lang, vòng qua một hoa viên mới tới trước một gian thứ phòng. Phu nhân bước tới trước cửa gọi khẽ một câu: "Lão phu nhân."

Cửa lập tức mở ra, giống như biết rằng bọn họ sẽ đến. một nha hoàn đứng ở sau cửa, nói khẽ: "Lý mụ mụ tới rồi!" Sau đó nhìn Bàng Vũ Cầm đang đứng ở đằng sau bà ta, lại nói: "Là nữ y vừa được mời tới ư? Lão phu nhân đang đợi cô!"

Bàng Vũ Cầm kinh ngạc, thầm nghĩ sao bà ta lại biết mình sẽ tới, sau đó bước vào trong phòng, cúi người nói: "Lão phu nhân!"

Một phu nhân tóc trắng đang ngồi dựa vào cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách nhìn Bàng Vũ Cầm: "Ngươi là Bàng cô nương của Ngũ Vị đường phải không?"

"Vâng!" Bàng Vũ Cầm không hề cảm thấy vui mừng thì tên tuổi của mình có người biết, ngược lại trong lòng còn có một tia bất an.

Lão thái thái nhìn Bàng Vũ Cầm từ trên xuốn dưới: "Ngươi tìm lão thân là muốn nói mạch tượng của con dâu ta không giống như Lận đại phu khám lúc trước, phải không?"

Bàng Vũ Cầm trong lòng lạnh toát, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lão thái thái, do dự một thoáng rồi gật gật đầu, nói: "Vâng! Con dâu của lão thái thái căn bản không phải là mang thai chết, cũng chưa lâm bồn."

Lão thái thái đột nhiên bật cười một cách vô cùng đắc ý. Thanh âm trong veo và cao vút, không hề giống như của lão nhân sáu chục tuổi: "Ha ha ha! Ta nói lão già Lận Viễn đó rồi cũng có ngày mắc sai lầm nhưng lão đầu tử nhà ta có chịu nghe đâu. Người đâu! Mời lão gia tới đây, nói là ta có chuyện gấp muốn thương nghị với lão.”

Người hầu vâng lời đang muốn đi thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Cầm nhi!" Thanh âm tuy không lớn, nhưng Bàng Vũ Cầm nghe ra thì vô cùng mừng rỡ, cất tiếng gọi: "Tướng công!" rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Văn Hạo dẫn theo Tuyết Phi Nhi đang đứng ở cửa.

Lão phu nhân thấy ở ngoài cửa có hai người lạ đang đứng, vốn đã sầm mặt xuống, nhưng nghe thấy tiếng gọi của Bàng Vũ Cầm, mới giãn mày ra, nói: "Ồ, thì ra là Đỗ đại phu đỉnh đỉnh đại danh của Ngũ Vị đường đại giá quang lâm. Xin thứ cho ta đã nghênh đón sơ xuất!" Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Nói quá rồi, vãn bối bái kiến lão phu nhân! Lời vừa rồi của lão phu nhân vãn bối vừa hay đã nghe thấy, vãn bối nếu như đoán không sai, người nhất định đã đánh cược với lão gia?"

"Đúng vậy, có điều chuyện này không quan hệ gì tới các ngươi, phu nhân của ngươi vừa rồi bắt mạch đã chứng minh điều ta nói là đúng."

"Phu nhân từng học y ư?"

Lão phu nhân ngây người, sau đó liền bật cười, có chút đắc ý nói: "Ngươi rất thông minh. Đúng vậy! Lúc nhỏ từng theo gia phụ học y một đoạn thời gian, là phận nữ nhi nên không thể chú tâm học, chỉ biết một chút mà thôi."

"Kết quả bắt mạch của Lận đại phu và chuyết kinh (bà xã) của ta bất đồng, lão phu nhân cũng biết ư?"

"Ha ha, đương nhiên là biết. Lận Viễn này lúc nhỏ từng ở bên cạnh gia phụ học y mấy năm, sau khi gia phụ mất lão mới gia nhập nhà khác, theo lý thì ta nên gọi lão một tiếng sư ca mới đúng, nể mặt hắn có một chút danh khí, lần này mới mời lão tới khám bệnh cho con dâu của ta, nhưng không ngờ phương thuốc mà hắn kê không những không làm giảm bệnh chứng của con dâu ta, hơn nữa còn biến thành nghiêm trọng hơn, trong đó nhất định có vấn đề!"

Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu, vì sao người nhà này có thể mời được thái y Lận Viễn đã thoái ẩn tới nhà để khám bệnh cho thiếu nãi nãi, nghi hoặc hỏi: "Lão phu nhân đã biết rằng Lận đại phu chẩn mạch không đúng, vì sao không nói ra?" Truyện Tống Y

"Cái này các ngươi không cần biết, ngươi đã tới rồi thì giúp ta xác nhận một lần nữa, xem cuối cùng là ai đúng." Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không cần, thuật chẩn mạch của phu nhân ta là do ta chân truyền, tuyệt đối không sai."

"Không được, chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi đã tới thì xin hãy phục chẩn một lần nữa, cám ơn!" Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo cười cười: "Cũng được!"

Đám người Đỗ Văn Hạo theo lão thái thái tới phòng của thiếu nãi nãi. Đỗ Văn Hạo xem mạch xong, quay lại nói với lão phu nhân: "Lận đại phu vì sao lại nói thai trong bụng của thiếu nãi nãi đã chết? Căn cứ vào đâu?"

Lão phu nhân nói: "Hắn nói lưỡng xích mạch trầm tuyệt, nói thời gian đã chậm trễ, hài tử trong bụng đã hết, phải mau uống thuốc để phá hài tử, nếu không nguy hiểm đến tính mạng của người mẹ."

"Lão có kê đơn cho thiếu nãi nãi không, uống thuốc gì rồi?"

Lão phu nhân nói: "Kê rồi, cụ thể là thuốc gì thì ta tìm người lấy cho ngươi xem." Truyện Tống Y Truyện Tống Y

"Mạch tượng cho thấy, thai nhi trong bụng của thiếu nãi nãi quả thực là chưa tử vong, bà đã học qua y thuật, điểm này chắc cũng biết, cho nên, hạ nhân nhà bà lúc tới Ngũ Vị đường của ta nói là thiếu nãi nãi nhà bà khó đẻ, mạng như mành treo chuông, kỳ thật là bà cố ý lập kế, còn cố ý tìm bà đỡ tới để giả vờ như thiếu nãi nãi sắp lâm bồn, mục đích chỉ là để chúng ta tới giúp các ngươi xác nhận xem Lận đại phu này rốt cuộc có phải là chẩn mạch sai hay không. Đúng không?"

Lão phu nhân có chút không cao hứng, nói: "Ngươi là đại phu, ta kính trọng y thuật của Ngũ Vị đường các ngươi, đặc biệt mời đến, không phải là để ngươi thăm dò sự tình, mà là để các ngươi giúp ta xác định xem con dâu của ta rốt cuộc có phải là mang thai chết hay không, sao ngươi nói nhiều thế? Nói thật đi, rốt cuộc là không giống như Lận Viễn đã nói, phải không?"

"Tất nhiên là không, thai nhi chưa chết."

Lão phu nhân vẫn không yên tâm: "Làm sao mà biết được?"

Đỗ Văn Hạo cười nhạt: "Lão phu nhân không phải là có học y sao? Điểm này chắc phải biết chứ?"

"Ta không phải đã nói rồi sao, ta lúc nhỏ chỉ học được một chút, lâu ngày nên quên nhiều rồi. Nào! Ta bảo ngươi nói cơ mà, sao ngươi lại hỏi lại ta? Đại phu như ngươi thật sự là lắm chuyện quá!"

"Vậy được, vãn bối sẽ nói thẳng, thai có chết hay không không chỉ phán đoán từ mạch tượng, đơn giản một chút thì có thể từ sắc mặt mà đoán, mặt đỏ lưỡi xanh, con chết mẹ sống; mặt xanh lưỡi đỏ, mẹ chết con sống; môi miệng đều xanh, mẹ con đều chết. Hiện nay sắc mặt của thiếu nãi nãi không đỏ mà lưỡi cũng chẳng xanh, cho nên thai nhi trong bụng chưa chết! Nhưng, thai nhi có nguy hiểm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.