Sau khi Doãn chưởng quỹ khỏi bệnh thì lại ra khỏi kinh thành để mua bán hàng da.
Ngưu Cảnh Ba nghĩ tới những gì đã trải qua của lần trị bệnh này, rất là cảm khái, tính tình của hắn hào sảng thẳng thắn, cho nên hết sức tức giận mấy tên lang băm đã chữa trị sai cho Doãn chưởng quỹ, liền dẫn Tiểu sấu tử tới Viên Nhuận Đường, kể lại những gì đã xảy ra, rồi lớn tiếng giáo huấn Thang đại phu, khiến cho trán Thang đại phu đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tiếp theo, Ngưu Cảnh Ba lại dẫn Tiểu sấu tử tới tìm Trang đại phu của Huệ Nhân đường.
Trang đại phu nghe thấy người mà mình đã đoán định chết chắc không ngờ lại được Đỗ Văn Hạo của Ngũ Vị đường trị khỏi thì thập phần kinh ngạc, muốn mượn dược phương để xem, sau khi đọc kỹ càng, cảm thấy phương thuốc dĩ lạp vi lạp của Đỗ Văn Hạo thật sự là siêu việt lạ thường. Trang đại phu lúc này mới thập phần bội phục, hổ thẹn không thôi, chắp tay nói xin lỗi.
Ngưu Cảnh Ba thấy hắn nhận sai, cũng không mắng nữa, dẫn Tiểu sấu tử nghênh ngang bỏ đi.
Trang đại phu trong lòng như có sóng lớn cuộn trào, ngẩn người ngồi nguyên một chỗ.
Tiếu đại phu rất kỳ quái, sau khi hỏi ra, cũng cảm thấy Đỗ Văn Hạo quả thực không phải chỉ có hư danh. Lần trước hai người đã chấn kinh vì việc Đỗ Văn Hạo dùng một lượng lớn Phụ tử để chữa khỏi bệnh cho A Đại mà không trúng độc, sau đó lại biết người ta chính là sư phụ của Thái y thừa Tiền Bất Thu, thiện trường thần kỹ mổ bụng liệu thương của Hoa Đà, lúc đó mới bừng tỉnh, thầm nghĩ chẳng trách y thuật như thần. Hiện tại lại biết được Đỗ Văn Hạo đã khỏi trị bệnh nhân bị kiết lỵ mà mình đã phán là phải chết, hơn nữa còn dùng phương pháp dĩ lạp vi lạp, hai người đều vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ.
Hai người đang lắc đầu cảm khái thì một cỗ xe ngựa chạy tới, dừng trước cửa. Từ trên xe có một người nhảy xuống, vội vàng chạy vào trong nhà, chắp tay nói: "Trang đại phu, lão gia nhà ta mời ngài tới chữa bệnh."
Trang đại phu chắp tay hoàn lễ: "Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
"Là ngự sử Tiết Hạc Tiết lão gia."
Ngự sử là quan lục phẩm, phụ tá của ngự sử đại phu.
Trang đại phu hỏi: "Ai bị bệnh?"
"Phu nhân của chúng ta, đại tiện không thông."
Trang đại phu gật gật đầu, cầm hòm thuốc theo tên người hầu lên xe tới Tiết phủ.
Tiết Hạc tự mình ra khỏi cửa nghênh đón, mời Trang đại phu tới nội trạch.
Chẩn bệnh cho nữ quyến, bình thường không thể vọng chẩn, đặc biệt là nữ quyến của quan lại. Nội trạch có treo một tấm màn mỏng, phía trước đặt một bàn trà nhỏ, Tiết phu nhân ngồi sau tấm màn, thò tay ra qua khe hở giữa hai tấm màn, đặt lên trên bàn trà.
Trang phu nhân ngồi xuống trước màn, thò ba ngón tay ra đặt lên cổ tay của Tiết phu nhân, ngưng thần chẩn mạch, lại hỏi mấy câu về bệnh chứng, sau đó lại hỏi Tiết Hạc: "Đã có đại phu nào khám qua bệnh tình của phu nhân chưa?"
"Đã mời Lận đại phu của Thái y viện tới khám, ông ấy nói là bị tràng táo, cho dùng Hỏa ma nhân. Nhưng uống liên tục mấy ngày vẫn không có hiệu quả, nghe nói Huệ Nhân đường các ông có biện pháp để trị tràng kết (tắc ruột),cho nên đặc ý phái người đi mời tới đây.”
Trang đại phu nói mấy câu khiêm tốn, chắp tay nói: "Lận đại phu nói là tràng táo là không chính xác, bởi vì phu nhân bụng trướng và đau, trong lòng phiền muộn, đại tiện bất thông, lục mạch yếu ớt, chính là thực nhiệt dẫn tới tràng kết, bệnh này không nghiêm trọng, phục dụng Thừa khí thang, chỉ cần uống hai thang là sẽ có hiệu quả."
Tiết Hạc vui mừng nói: "Vậy thì đa tạ tiên sinh."
Trang đại phu cầm bút viết phương thuốc, lại sai nô phó đi lấy thuốc để sắc. Tiết Hạ tiễn Trang Đại phu ra ngoài, đưa năm lượng bạc tiền khám rồi phái xe ngựa đưa hắn về dược phô.
Ngày hôm sau, xe ngựa của Tiết phủ lại tới, vẫn là tên người hầu đó, trên mặt có vẻ nôn nóng: "Trang đại phu đâu?"
Tiêu đại phu nói: "Trang đại phu đi xuất chẩn rồi, có chuyện gì vậy?"
Tên người hầu đó cúi người nói: "Chủ mẫu nhà ta bệnh rồi, đại tiện không thông, hôm qua mời Trang đại phu tới chẩn bệnh, ông ấy đã kê đơn, nói là sau khi phục dụng sẽ khỏi, nhưng tận tới buổi chiều ngày hôm nay, đại tiện vẫn không thông, cho nên tới mời đại phu đến xem lại xem thế nào."
Hôm qua khi Trang đại phu trở về, rất đắc ý khoe khoang rằng mình đã trị khỏi bệnh tràng kết cho phu nhân của ngự sử Tiết Hạc, Tiết Hạc còn thưởng cho hắn năm lạng bạc. Tiếu đại phu trên mặt thì không lộ ra thần sắc gì, nhưng trong bụng lại ít nhiều có vài phần đố kỵ. Hiện tại nghe vậy thì bỗng chốc lấy lại được tinh thần, hai người tuy đều là đại phu tọa đường của Huệ Nhân đường, nhưng trong lòng vẫn âm thần so đo tính toán với nhau. Nếu như mình có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của Tiết Hạ, vậy thì không chỉ vượt lên được Trang đại phu, mà tiền thưởng khẳng định cũng sẽ nhiều hơn hắn. Vội vàng nói: "Trang đại phu chưa về ngay được đâu, thế này đi, ta sẽ thay hắn đi xem."
Tiếu đại phu xách hòm thuốc, lên xe đi tới Tiết phủ.
Lão bà của Tiết Hạc sau khi uống thuốc của Trang đại phu ngồi bô mấy lần nhưng không đại tiện được tí nào, bụng trướng rất khó chịu. Cho nên sắc mặt của Tiết Hạc có chút khó coi, nói: "Tiếu đại phu, bản quan kính trọng Huệ Nhân đường của các người, thành tâm mời tới chẩn bệnh cho tiện nội, nhưng sau khi dùng thuốc của Trang đại phu của các ngươi thì vẫn không có chút hiệu quả nào. Bản quan muốn hỏi một câu, bệnh tràng kết này của tiện nội rốt cuộc là các ngươi có chữa được hay không?"
Trán Tiếu đại phu đã bắt đầu túa mồ hôi, trong lòng rất hối hận vì mình đã chạy tới đây, hiện tại Tết đại nhân đã nổi giận, nếu mình trị không được, e rằng sẽ gặp xui xẻo. Hiện tại không thể lui được nữa rồi, chỉ đành giơ đầu lên đỡ mà thôi. Lập tức chắp tay nói: "Tiết đại nhân, đợi bỉ nhân chẩn bệnh cho phu nhân là biết ngay thôi."
Tiết Hạc hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng không nói gì.
Tiếu đại phu kinh tâm đảm chiến ngồi xuống cái ghế đặt trước tấm màn, lờ mờ nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Tiết phu nhân ở phía sau tấm màn, vội vàng đưa tay ra để bắt mạch, tay kia thì vuốt râu cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ là rõ ràng vẫn đang run nên bộ râu trắng cũng khe khẽ rung. Tiếu đại phu quá khẩn trương, một lát sau mới dám xác định mạch tượng của Tiết phu nhân yếu ớt, mạch tế, đây là mạch tượng của trọng chứng, trong lòng càng khẩn trương hơn, trong đầu cố tính toán xem nên báo cáo như thế nào để tiện thoát thân.
Tiết Hạc tựa hồ nhìn ra sự e ngại của Tiêu đại phu, giọng nói có chút bực bội, hắn kéo dài giọng nói: "Đại phu, bệnh của tiện nội rốt cuộc là nên chữa như thế nào?"
"Cái này..." Tiêu đại phu lắp bắp nói: "Có thể kể lại quá trình phát bệnh của tôn phu nhân cho ta nghe không?" Thầm nghĩ có thể kéo dài một chút thời gian là tốt nhất, để suy nghĩ xem rốt cuộc là nên trị liệu như thế nào, cho dù trị không khỏi thì cũng không chữa lầm.
Tiết Hạc nói: "Mấy ngày trước bản quan dẫn tiện nội tới tham gia gia yến ở chỗ ngự sử đại nhân, sau khi quay về thì tiện nội cảm thấy đầy bụng, lúc đó cũng không quá để ý. Nhưng hai ngày sau vẫn đại tiện không thông, cho nên mới mời thầy thuốc đến chẩn trị. Tiếu đại phu? Tiếu đại phu?"
Tiếu đại phu nào có muốn nghe hắn kể lại, chỉ mượn cơ hội để kéo dài thời gian, hòng nghĩ ra biện pháp giải quyết. Đầu óc của hắn xoay chuyển lên tục, nhưng không biết vì sao lại nghĩ tới Đỗ Văn Hạo của Ngũ Vị đường, thầm nghĩ đại phu trẻ tuổi này quả nhiên lợi hại, không chỉ thiện trường Hoa Đà thần kỹ, trị liệu các loại nghi nan tạp chứng cũng đều thông thạo, thuốc tới là bệnh khỏi, nếu mình có thể giống như hắn thì tốt quá, người ta dám dùng Bình vị tán để dĩ lạp trị lạp, dĩ độc công độc mà không ngờ lại có công hiệu, đổi lại là người khác liệu có dám dùng chiêu này hay không?
Hắn đang vẩn vơ suy nghĩ thì bị hai tiếng gọi của Tiết Hạc khiến cho bừng tỉnh, nói: "Đại nhân gọi ta à?"
"Nói thừa, chúng ta có hai người, ta không gọi ông thì gọi ai? Ta hỏi ông, ông rốt cuộc là có nhìn ra tiện nội là bệnh chứng gì hay không?"
Tiếu đại phu đang nghĩ tới các dùng thuốc của Đỗ Văn Hạo, bị Tiết Hạc hỏi như vậy, thuận miệng nói một câu: "Bình vị tán."
"Bình vị tán cái gì?" Tiết Hạc nhíu mày nói.
Sau khi nói câu này, mắt Tiết đại phu đột nhiên sáng lên, đúng rồi, vì sao không dùng Bình Vị tán nhỉ? Lão mỉm cười, khẽ ho một tiếng, nói: "Tiết đại nhân, bệnh này của tôn phu nhân kỳ thật không phải là tràng táo, cũng không phải là thực nhiệt, mà là thực trệ (thức ăn bị rối loạn, không tiêu).”
"Thực trệ?"
"Đúng vậy! Nguyên do phát bệnh của phu nhân chính là sau khi dự tiệc trở về, chắc chắc trong bữa tiệc ăn uống không hợp, dẫn tới thực vật bị tích trệ trong vị tràng khó tiêu, để trị cho người bị thực trệ, chỉ có thể dùng Bình vị tán!"
Tiết Hạc nhớ tới chuyện đi dự tiệc lúc đó, ngự sử đại nhân mới mời tới một đầu bếp, thức ăn được nấu ra rất không tồi, hai phu thê thấy ngon miệng, lúc đó quả thật đã ăn một bữa no nê. Sau khi quay về phu nhân liền thấy không khỏe, Tiếu đại phu nói ra nguyên nhân bụng trướng khó tiêu chính là thực trệ, quả thực là cũng có vài phần đạo lý, ngữ khí không khỏi trở nên hòa hoãn, vuốt râu gật đầu, nói: "Nếu đã là vậy, xin Tiếu tiên sinh kê đơn."
Tiếu đại phu thầm thở phào một hơi, cầm bút viết phương thuốc.
Tiết Hạ thưởng cho Tiếu đại phu năm lượng bạc, phái xe ngựa đưa hắn trở về.
Khi về tới Huệ Nhân đường, Trang đại phu cũng đã về. Tiếu đại phu đem chuyện mình đã xuất chẩn thay hắn nói ra một lợi, trong lời nói pha thêm vài phần đắc ý, Trang đại phu sao không nghe ra, lạnh lùng nói mấy câu cám ơn.
Hai ngày sau, vào sáng sớm, Huệ Nhân đường vừa mở cửa thì thấy Tiết Hạc ngồi xe ngựa, nộ khí xung thiên tự mình đích thân đến.
Trang đại phu và Tiếu đại phu vừa thấy vẻ mặt của Tiết Hạc, sợ đến nỗi giật nảy mình, vội vàng mời hắn vào trong phòng khách,
Tiết Hạc vỗ lên mặt bàn, nói: "Bản quan tốn mười lượng bạc để mời hai người các ngươi trị bệnh cho phu nhân. Các ngươi hay lắm, một người chữa thì ngay cả một cái rắm cũng không thông, một người chữa thì chỉ thông được một tí rồi lại tắc! Hiện tại phu nhân của ta bụng trương như cái trống, khó chịu đến nỗi dùng đầu đập vào tường. Bản quan đã đưa tiện nội tới, đang nằm trên xe ngựa ở bên ngoài kia kìa, các ngươi nói xem, nên làm thế nào đây?
Trang đại phu và Tiếu đại phu mày mặt sầu khổ quay sang nhìn nhau, Trang đại phu nói: "Tiết đại nhân. Y giả trị bệnh, không ai dám nói là chữa bách bệnh đều khỏi, bệnh này của phu nhân chúng ta...." Nói tới đây, Trang đại nhân đột nhiên nhớ tới Đỗ Văn Hạo đã từng trị khỏi bệnh tràng kết cho hài tử của Đổng bộ khoái, nói không chừng đại phu trẻ tuổi này sẽ có cách. Vội vàng nói tiếp: "Hai người chúng ta tuy không thể trị được bệnh tràng kết này của phu nhân, nhưng có thể giới thiệu với đại nhân một người, nhất định có thể trị khỏi bệnh này của Tiết phu nhân!"
"Là ai?"
"Ngũ Vị đường Đỗ Văn Hạo đại phu, cũng chính là đại phu trẻ tuổi đã bán một phương thuốc với giá mười vạn lượng bạc, thiện trường thần kỹ mổ bụng liệu thương của Hoa Đà thần y, sư phụ của đương kim Thái y viện Thái y thừa Tiến Ất Tiền đại nhân."
Tiết Hạc mắt sáng lên: "Đúng rồi! Ta sao lại không nghĩ tới nhỉ? Đi đi! Tới Ngũ Vị đường nhờ Đỗ đại phu." Nói xong liền đứng dậy đi ngay.
Trang đại phu và Tiếu đại phu cũng rất muốn biết Đỗ Văn Hạo rốt cuộc là có thể trị khỏi được bệnh này của Tiết phu nhân hay không, cho nên cũng theo Tiết Hạc tới Ngũ Vị đường.
Ngự sử đại nhân tự mình dẫn phu nhân tới đăng môn cầu y, do là quan quyến, cần phải né tránh, không thể chẩn bệnh ở đại đường của dược phô, cũng không thể trực tiếp khám bệnh, Đỗ Văn Hạo vội vàng phân phó mở cửa lớn, nghênh đón xe ngựa vào trong, đi thẳng tới hậu đường. Thê tử Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đỡ Tiết phu nhân xuống xe, tiến vào trong ngọa thất, dùng màn mỏng để che. Đỗ Văn Hạo và Trang đại phu, Tiếu đại phu lúc này mới vào phòng.
Đỗ Văn Hạo hỏi quá trình phát bệnh, chứng trạng chủ yếu và y giả trước đã dùng thuốc gì, sau đó mới bắt mạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]