Phùng thị hai đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa thì khuỵu xuống đất, may mà Lâm Thanh Đại đỡ kịp, méo miệng, giọng khàn khàn nói: "Văn đại phu, cầu ngài cứu ta, ta nếu mắc bệnh này, không chỉ không thể nuôi dưỡng nhi tử, ngược lại còn thành gánh nặng cho nó, sau này biết sống thế nào đây!"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đã trị liệu cho ngươi, tất nhiên là không thể bỏ dở giữa chừng. Bệnh này của ngươi vừa mới phát sinh, hiện tại chữa trị vẫn còn kịp, dùng Độc hoạt ký sinh thang gia giảm theo bệnh chứng, liền có thể tán hàn trừ thấp, khử phong dưỡng huyết, chỉ cần trị liệu triệt để thì sẽ không lưu lại bệnh căn. Yên tâm đi!"
Phùng thị ngây người một lát, hai hàng lệ già đục ngầu từ khóe mắt lăn xuống, rơi lên da mặt đầy khe rãnh ngang dọc giống như vỏ cây rồi rơi xuống đất. Ả khóc thút thít, lại muốn quỳ xuống, nhưng do bị Lâm Thanh Đại đỡ nên quỳ không được, hai bàn tay không còn nguyên vẹn chắp tay thi lễ, khóc không thành tiếng, nói ngắt quãng liên tục: "Văn đại phu..., ân nhân...! Lão bà tử ta... cả đời này... chưa từng phục ai, hôm nay cuối cùng cũng phục rồi.., thì ra trên đời... còn có... một người... có tâm địa Bồ Tát như ngài..., ân đức của ngài... lão bà ta cả đời này... cũng không báo đáp được..., chỉ cầu... kiếp sau làm trâu làm ngựa... để báo đáp ân đức của ngài..”.
Đỗ Văn Hạo cười cười phất tay: "Không cần phải vậy, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngươi phải ở chỗ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256674/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.