Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn Phùng thị một cái: “Ngươi vu cáo hãm hại ta, đến bây giờ còn không dập đầu nhận tội?”
Phùng thị sử dụng bản lãnh vô lại của mình, cất giọng the thé: “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà dập đầu nhận tội? Tại sao hả? Ngươi phải đập đầu xin lỗi ta thì có! Vừa rồi ai biết ngươi giở trò quỷ gì? Dù sao con ta lúc trước trúng độc là sau khi dùng thuốc của ngươi! Cho dù ngươi đi tới tận chân trời cũng không chạy thoát được! Hai tên đại phu kia khẳng định đã giúp ngươi giở trò, khi dễ bà già không biết y thuật như ta…”
Trang đại phu ở một bên không thể kiềm chế được, lớn tiếng quát: “Ngươi là cái đồ chanh chua! Câm miệng cho lão tử! Ngươi nói cái gì? Chúng ta giúp hắn ư? Cho dù là chúng ta không biết tại sao dùng mười tám tiền phụ tử lại không trúng độc, nhưng mà thử nghiệm vừa rồi đã chứng minh rõ ràng đó là sự thật! Người ta có bí quyết gia truyền, đã dặn dò ngươi không nên tự mình sắc thuốc, ngươi tham món lợi nhỏ tự tiện phục thuốc mà trúng độc, sau đó lại đến nhờ vả người ta. Người ta không lấy xu nào mà cứu nhi tử của ngươi. Việc ngươi đe dọa tống tiền người ta còn chưa nói vậy mà lúc này còn cưỡng từ đoạt lý hung hăng càn quấy! Quả thực là, kẻ làm trăm chuyện xấu cũng không biết xấu hổ! Cút đi cho lão tử! Cút!”
Tiếu đại phu cũng nổi giận nói: “Đúng vậy! Nhiều người mở to mắt quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256666/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.