Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bà đi thử xem!"
Phu nhân trung niên ngồi dậy bước xuống giường, từ đi mấy vòng, vui mừng nói: "Thoải mái lắm! Đã lâu rồi không được thoải mái như thế này! Tuy vẫn hơi đau, nhưng so với đêm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Cám ơn Đỗ đại phu!"
"Ha ha, đây chỉ là giảm đau tạm thời, chỉ đỡ được mấy ngày thôi, phải kê thuốc uống, chỉ có thuốc mới có thể làm giảm đau đớn từ tận gốc rễ."
"Được!" Phu nhân trung niên tự mình đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo đọc đơn thuốc, Bàng Vũ Cầm chép lại, đưa tới quầy thuốc để lấy thuốc.
Đi theo giúp đỡ phu nhân trung niên là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, đang nhoài người lên quầy thuốc để nhìn Ngô Thông lấy thuốc, thấy Ngô Thông từ trong quầy lấy ra mấy con rắn năm màu sặc sỡ quấn lại thành vòng, sợ đến nỗi chạy ngược về nấp sau người mẫu thân: "Mẹ! Rắn, có rắn!"
Phu nhân đó giật nảy mình, mặt trắng bệch nhìn xung quanh: "Rắn ở đâu?"
Tiểu hài chỉ lên bàn: "Ở đó! Trong thuốc ý!"
Phu nhân lúc này mới biết là phương thuốc có dùng rắn làm thuốc. Có điều sắc mặt càng trắng hơn, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đại phu, thuốc này..., phải dùng rắn à?"
"Ừ. Sao vậy?"
"Ta.... Cái này.... Có thể đổi thuốc không?"
"Vì sao?"
"Ta từ nhỏ sợ nhất là rắn..."
"..."
Tiểu hài tử đó thấy con rắn không động đậy, cũng biết là đã chết rồi, được dùng làm thuốc. Thu hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256590/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.