Đám người Bàng mẫu rất hài lòng khi xem xét việc cải tạo hậu viện. Đỗ Văn Hạo xem lại bệnh của Bàng mẫu. Hắn điều chỉnh lại phuơng thuốc để bà tiếp tục uống thuốc.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo ăn sáng sớm. Huyện lão thái gia đã cho một chiếc kiệu nhỏ chờ sẵn ở cửa. Đỗ Văn Hạo lưng đeo hòm thuốc, ngồi lên kiệu đi tới huyện nha.
Đi ngang qua Miên Xuân viên, hắn nhìn thấy Mị Nhi và các nữ tử khác đang đứng trên ban công. Hắn nghĩ đến các cô nương thanh lâu đều là chim ăn đêm, thức thâu đêm tới sáng. Buổi sáng chính thời gian ngủ của các nàng. Hắn nhớ tới dáng vẻ tràn đầy hấp dẫn của Mị Nhi làm cho mặt hắn đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Khi đến nha môn, Trang tri huyện vui mừng nghênh đón hắn tới phòng khách. Sau khi ngồi xuống ghế, Trang tri huyện vuốt râu, giọng khấp khởi vui mừng nói: "Đỗ đại phu đúng là thần y! Mấy ngày nay bản huyện ta cũng đã thấy trong người có cảm giác ham muốn. Tối hôm qua ta cũng đã nâng lên được, rất tiếc là không được lâu nên mặc dù ta rất cố gắng nhưng vẫn chưa thành công. Ta... ôi".
Đỗ Văn Hạo nghe nói đã có phản ứng, hắn rất vui vẻ. Nhưng hắn vẫn thấy không hài lòng , sự tiến bộ trong mấy ngày qua không như mong muốn của hắn. Hắn vừa an ủi Trang tri huyện vừa thầm tính toán. Bệnh liệt dương có rất nhiều nguyên nhân là do tâm lý. Phải làm nhẹ bớt tâm lý, có sự phối hợp của nữ nhân chính là phương diện trọng yếu nhất. Lần đó hắn thấy dáng vẻ đoan trang của hai ái thiếp của Trang tri huyện, không biết trong chuyện phòng the thì hai người như thế nào.
Sau một hồi quanh co thì Đỗ Văn Hạo cũng biết được cả hai ái thiếp của Trang tri huyện trước khi xuất giá đều là tú nữ khuê phòng, không bước chân ra khỏi cửa, chịu ảnh hưởng của lễ giáo. Trong chuyện phòng the chỉ biết lấy tay che mặt, hai chân dạng ra, nằm ngay đơ không nhúc nhích mặc kệ Trang tri huyện muốn làm gì thì làm.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu, hắn khẽ hỏi: "Đại nhân. Tại hạ có điều muốn nói, không biết có nên nói ra không?"
"Tiên sinh cứ nói, đừng ngại".
"Muốn chữa được bệnh cho đại nhân, ngoài thang thuốc của tại hạ. Vai trò của hai vị phu nhân cũng rất quan trọng".
"trong chuyện phòng the hai vị phu nhân không nên quá thụ động. Cả hai phải chủ động thì mới có hứng thú được".
Trang tri huyện ngạc nhiên hỏi: "Chủ động? Chủ động là gì?"
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, pha lẫn chút xấu hổ: "Cái này... chính là hai vị phu nhân dùng ngỗn ngữ, âm thanh, thân thể để câu dẫn đại nhân, chủ động phối hợp với đại nhân".
"Hả? Như vậy thì là dâm phụ rồi còn gì nữa. Không thể như vậy được".
Đỗ Văn Hạo không nhịn được cười. Dĩ nhiên người cổ đại có quan điểm khắt kha về sự đứng đầu của nữ nhân. Ngay từ nhỏ tất cả đã được giáo dục quan niệm tam tòng tứ đức. Không nữ nhân nào dám hành động khêu gợi trượng phu của mình như thế. Trong chuyện phòng the, tất cả nữ nhân chỉ biết nằm ngay đơ như một khúc gỗ, cho dù có hưng phấn, ham muốn như nào đi chăng nữa cũng không được bộc lộ ra ngoài, kể cả tiếng rên rỉ. Sử sách từng ghi lại có nữ tử khi giao hoan cùng trượng phu, quá hưng phấn đã phát ra tiếng rên rỉ, bị trượng phu coi là dâm phụ nên bị bãi hôn. Chuyện phòng the nữ nhân không thể hành động bừa bãi chứ đừng nói tới chuyện chủ động, rồi thổi kèn gì đấy nữa, càng không thể nằm trên trượng phu được. Khi đi ngủ nữ nhân phải bò phía dưới chân trượng phu nếu bò qua người trượng phu đó là vi phạm tôn tị trật tự. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nữ nhân bị bãi hô và đuổi về nhà cha mẹ.
Sau mấy ngày tiếp xúc hắn thấy Trang tri huyện chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền, đương nhiên ông ta rất bảo thủ, tuân theo lễ giáo, chắc chắn không thể tiếp thu quan điểm mới mẻ này. Xem ra bệnh liệt dương của ông ta chính là do hai bên nam, nữ quá bảo thủ trong chuyện phòng the, giống như uống một chén nước nhạt thếch. Lão nhị của ông ta không nâng lên được, chỉ ngủ gà ngủ gật, muốn chữa khỏi bệnh cho ông ta phải chữa bệnh tâm lý trước.
Đỗ Văn Hạo nói với Trang tri huyện, để cho ông ta hiểu được bản sắc của nam nhân, nếu không thì đừng nói chuyện phòng the không được hài lòng mà ngay cả bệnh liệt dương cũng khó chữa khỏi được. Dù bây giờ có chữa khỏi thì tương lai cũng rất dễ tái phạm. Vấn đề cơ bản là hắn không thể đi theo châm cứu cho ông ta cả đời được.
Sau hồi lâu mỏi mồm thuyết phục, thậm chí dối gạt cuối cùng Đỗ Văn Hạo cũng làm cho Trang tri huyện tin rằng chỉ có chuyện phòng the đầy xuân sắc thì lão nhị mới nghe lời. Đỗ Văn Hạo nghĩ trước hết phải cho ông ta xem xuân cung họa đồ chứ không dám rủ ông ta đi ra ngoài tìm vào kỹ viện. Thời cổ đại, thanh lâu, kỹ viện được phép hoạt động nhưng quan lại triều đình bị cấm ra vào thanh lâu. Trang tri huyện đương nhiên không thể tự do ra vào đó được. Nhưng có thể kêu nữ tử thanh lâu đến nhà nhưng đó lại là bước tiếp của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo gọi Hầu sư gia tới, bảo ông ta đi mua một ít hoàng thư (sách khiêu dâm) và xuân cung họa đồ cho Trang tri huyện. Hắn dặn dò Trang tri huyện phải coi như là đọc sách thánh hiền, mỗi đêm phải đọc bao nhiêu. Hơn nữa phải đọc cùng với hai ái thiếp. Ba người phải làm theo những tư thế trong họa đồ. Hắn cũng căn dặn bọn họ phải nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của hắn. Hắn phóng đại rằng bệnh liệt dương phải làm theo đúng phương pháp nếu không sẽ không khỏi bệnh, hy vọng sinh quý tử nối dõi tông đường cũng mất hết. Gương mặt già nua của Trang tri huyện đỏ lên rồi ông ta gật đầu đồng ý.
Sau khi cáo từ rời khỏi nha môn, Đỗ Văn Hạo thấy rất buồn cười, người cổ đại cho mở xuân lâu, kỹ viện nhưng bản tính câu nệ quá mức. Căn bệnh này chắc chắn phải có rất nhiều người mắc nhưng bọn họ xấu hổ không dám nói ra thôi.
Đỗ Văn Hạo ngồi kiệu quay lại Ngũ Vị đường. Hắn đi vào hậu đường xem xét tình trạng của mấy bệnh nhân nặng, tới trước cửa phòng của con trai Diêm diệu thủ.
Hắn đây cửa phòng bệnh bước vào, thấy Diêm diệu thủ cùng cha mẹ hắn đang quỳ xuống bên cạnh giường. Diêm diệu thủ vuốt râu mỉm cười. Trên bàn bên cạnh hắn có đặt bức tượng phật gia truyền của nhà hắn. Ngật Đáp ngồi dựa lưng vào thành giường, hai mắt to, đen láy nhìn xung quanh, ánh mắt đã có thần sắc. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo cái miệng nhỏ nhắn của nó khẽ kêu lên một tiếng ngọt ngào: "Thái sư tổ".
"Ôi chao! Tiểu tử này đã biết nhận ra người khác, rất thông minh!" Đỗ Văn Hạo rất cao hứng. Hắn nhìn thấy đám người Diêm diệu thủ quỳ dưới đất không đứng dậy. Hắn cau mày hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Có gì đứng lên nói".
Diêm diệu thủ khấu đầu tạ ơn rồi ngẩng đầu lên. Đỗ Văn Hạo thấy mặt hắn đầy nước mắt, hiển nhiên hắn vừa mới khóc. Hắn nhìn Đỗ Văn Hạo, khẽ khịt mũi nói: "Sư tổ, vừa rồi sư phụ chẩn bệnh nói bệnh tình của Ngật Đáp tiến triển tốt đẹp. Sư phụ cũng nói cho đồ tôn chuyện bức tượng ngọc phật. Đồ tôn biết sư tổ người một lòng cứu chữa cho Ngật Đáp. Đồ tôn lại lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của sư tổ. Đồ tôn rất xấu hổ, xấu hổ vô cùng. Xin sư tổ trách phạt đồ tôn".
Đỗ Văn Hạo cười: "Được rồi, ta chỉ làm phận sự của mình, mau đứng lên nói. Ngươi quỳ như thế làm cho phụ mẫu ngươi cũng quỹ theo". Nói rồi hắn tiến lại đỡ Diêm lão hán đứng dậy. Những người còn lại mới vội đứng lên, tất cả mọi người liên tục nói cám ơn rồi tất cả ngồi xuống ghế nói chuyện.
Đỗ Văn Hạo tự mình bắt mạch. Hắn nhận ra thân nhiệt của Ngật Đáp đã giảm, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Hắn cao hứng nói: "Lần này có thể trị bệnh được cho Ngật Đáp đó là nhờ công sức rất lớn của sư phụ ngươi. Nếu không phải sư phụ ngươi nhắc nhở ta dùng dược quá ôn hòa thì ta cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân căn bản là gì".
Tiền Bất Thu vuốt râu, ông ta đắc ý cười nói: "Thân nhiệt của Chu bộ khoái đã giảm, hắn cũng đã tỉnh lại. Xem ra thì mạng sống của hắn đã được cứu".
"Thật ư?" Tin này làm cho Đỗ Văn Hạo vui mừng khôn xiết. Đây chính là điều hắn lo lắng nhất. Hắn vội lập tức đi đến phòng bệnh của Chu bộ khoái.
Vừa vào đến cửa hắn thấy phu nhân của Chu bộ khoái, Tô thị đang đút cháo cho Chu bộ khoái. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi vào, Chu bộ khoái cất giọng yếu ớt nói: "Ân công tới".
Tô thị vội buông bát xuống, cùng Chu lão hán quỳ xuống nói: "Xin ra mắt ân công".
"Mau đứng lên! Các ngươi làm thế này, sau này ta cũng không dám đến xem bệnh cho Chu bộ khoái nữa". Hai người lúc này mới đứng dậy. Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bắt mạch, kiểm tra bệnh của Chu bộ khoái, lát sau hắn mới thực sự tin tưởng Chu bộ khoái đã chuyển nguy thành an. Hắn vui vẻ nói: "Tốt quá, Chu đại ca, tuần sau người lại có thể ra phố truy bắt kẻ trộm được rồi đó".
Tô thị gạt nước mắt, cười nói: "Tất cả là nhờ ân đức của ân công".
Đỗ Văn Hạo nói với Tô thị: "Ân công, cái gì là ân công, nghe không thuận tai lắm. Sau này cứ gọi tên của ta là được. Chu đại ca vì chúng ta bị thương. Ngươi cùng Chu đại ca tình cảm nồng thắm như vậy. Ông trời sao có thể chia rẽ lứa đôi hạnh phúc của hai người được? Haha, ông trời đúng là có mắt. Cái này gọi là ở hiền gặp lành".
Tô thị đỏ bừng mặt, cười nói: "Đúng vậy, nhưng nếu không có Đỗ đại phu thì dù ông trời có thương thì cũng không có cách gì cứu được. Tất cả là nhờ ân đức của ngài. Ngài cứu phu quân của dân nữ cũng chính là đã cứu cả nhà dân nữ".
"Chị dâu khách khí quá, nói chuyện với ta cũng không cần câu nệ gì cả. Kỳ thật lần chữa bệnh này Tiền thần y cũng trợ giúp ta rất nhiều, nếu không có ông ấy nhắc nhở thì việc chữa bệnh cho Chu đại ca cũng không thuận lợi như thế".
"Dạ. VẬy cũng cám ơn Tiền thần y nữa".
Sau đó Đỗ Văn Hạo đi đến phòng bệnh của Lưu bộ khoái. Lưu bộ khoái đã có thể vận động được. Sau khi kiểm tra lại. Đỗ Văn Hạo thấy bệnh tình của hắn đã ổn định liền dặn dò hắn, cho hắn về nhà dưỡng bệnh. Người nhà Lưu bộ khoái liên thanh tạ ơn hắn rồi đỡ Lưu bộ khoái đi về nhà.
Tất cả những trường hợp bệnh nặng đã có chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần mấy ngày điều trị nữa là có thể hồi phục sức khỏe, bình phục hoàn toàn, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo rất vui vẻ bởi vì tất cả những ca đó đều là bệnh lây nhiễm cần phải cách ly để điều trị. Vì vậy mấy bệnh nhân nhẹ đã hồi phục sức khỏe nhưng vì đảm bảo an toàn nên Đỗ Văn Hạo vẫn chưa cho về nhà.
Đỗ Văn Hạo trở lại tiền đường bắt đầu chẩn bệnh.
Bên trong đại đường đã ngồi chật bệnh nhân, tay cầm số đang chờ đợi. Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm giúp sao chép các đơn thuốc, tự mình lấy thuốc hoặc xử lý những ngoại thương đơn giản.
Gần giữa trưa, người bệnh cuối cùng cũng khám xong và mang thuốc đi về. Theo tục lệ của dược đường, vào lúc ăn cơm trưa, nếu không phải trường hợp cấp cứu thì sẽ không xem bệnh cho bất kỳ ai.
Cơm vẫn chưa nấu xong, lợi dụng lúc rỗi rãi này, Tuyết Phi Nhi nói: "Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay người toàn để chúng ta tự đọc y thư, không giải thích cho chúng ta hiểu nên chúng ta xem mà không hiểu gì. Hai người chúng ta đi theo người lâu như vậy mà vẫn chưa học được gì hết".
Bàng Vũ Cầm khẽ nói: "Đừng nói thế, Phi Nhi. Mấy ngày nay Đỗ tiên sinh bận rộn cả ngày cứu chữa bệnh nhân, không có lúc nào rảnh rỗi để chỉ điểm y thuật cho chúng ta".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Y thuật mênh mông, cả đời cũng không học xong, đừng nóng vội".
"Không nóng nảy sao được, y thuật của người cao minh như vậy, sao đến chứng bệnh đau đầu đơn giản cũng không cho chúng ta xem. Nói thẳng ra là không tin tưởng chúng ta".
"haha, ngươi nói đau đầu là bệnh đơn giản? Haha, kỳ thật đau đầu nhìn có vẻ như chỉ là một bệnh nhỏ nhưng lại rất nguy hiểm. Được, người bị đau đầu giờ rất nhiều, ta sẽ để cho hai người thấy loại bệnh này thật sự là như thế nào. Chờ lát nữa có người bệnh đến, hai người sẽ thử xem đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]