Chương trước
Chương sau
Bàng mẫu nghe thấy nhốn nháo liền hỏi: “Có việc gì vậy?”

Bàng Huyện úy ghé sát vào tai mẫu thân nói lớn: “Mẫu thân, không có việc gì, có công vụ phải xử lý khẩn cấp, con đi trước.”

“Tốt, ngươi vội cứ đi”.

Bàng Huyện úy đi đến bên giường, cúi sát xuống đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt gầy gò của Ngọc nhi, cười nói: “Ngọc nhi, nàng nghỉ ngơi tốt nha, Đỗ tiên sinh tới đây rồi, không có vấn đề gì đâu!”

“Ừm, lão gia…, phải cẩn thận,…!” Ngọc nhi cất giọng yếu ớt dặn dò.

“Yên tâm! Ta bố trí công việc đâu đó sẽ quay lại với nàng!” Bàng Huyện úy quay lại hướng Đỗ Văn Hạo chắp tay chào rồi vội vã rời đi.

Đỗ Văn Hạo lại bên giường ngồi xuống, nha hoàn của nhị nãi nãi Ngọc nhi giúp đỡ đưa cánh tay của nàng ra ngoài, Đỗ Văn Hạo để ba ngón tay lên ngưng thần chẩn mạch, rồi lại lấy lưng bàn tay sờ sờ lên trán của nàng, nhìn kỹ sắc mặt rồi gật đầu nói: “Không có gì đáng ngại, bệnh của nãi nãi đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, để ta điều chỉnh đơn thuốc một chút, rồi tiếp tục dùng. Theo tình hình này, không tới bốn năm ngày nãi nãi đã có thể xuống giường.”

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vui mừng mà liên tục gật gật đầu, duy chỉ có Bàng mẫu nghiêng cái lỗ tai hỏi: “Chuế tế (ở rể)? Không, không thể làm chuế tế, Đỗ tiên sinh dù gì cũng là danh y, như thế nào lại vào ở rể, sẽ bị người ta chê cười! ta cũng không thể đồng ý! Hay là ta Bàng gia ta cứ gả Vũ Cầm cho người, cũng không quản gia cảnh người thế nào, gả con gái thì gà theo gà, chó theo chó, cho dù theo người ăn gạo sống uống nước lã thì cũng là người của Đỗ gia! Ta tin tưởng dù thế nào người cũng không bạc đãi Vũ Cầm!”

Đỗ Văn Hạo có chút sửng sốt, nghi hoặc nhìn Bàng mẫu một cái, những lời lão thái thái vừa nói rõ ràng là chuyện mình và Bàng Huyện úy nói qua hôm vừa rồi, lão thái thái lại cố ý giả bộ điếc điếc hâm hâm, nói mặc kệ gia cảnh nhà mình thế nào cũng nguyện gả cháu gái Bàng Vũ Cầm cho mình. Lại liếc nhìn sang Lưu thị một cái, thấy nàng cũng nhìn lại với vẻ mặt thản nhiên, cười cười, tựa hồ không có gì ngạc nhiên với điều lão thái thái vừa nói. Như vậy có thể khẳng định lão thái thái cố tình giả ngu giả điếc làm như nghe nhầm để nói điều này ra, một khi họ không thật sự xem trọng mình thì chắc chắn sẽ không quyết tâm đem gả con gái cho một người nghèo kiết xác như vậy, sự tín nhiệm của lão thái thái thực muốn làm cho người khác cảm kích không thôi.

Lưu thị ngoắc ngoắc ra dấu cho Bàng Vũ Cầm lại gần, hai người thầm thì to nhỏ vài câu, mặt Lưu thị lộ vẻ mỉm cười, liên tục gật đầu, hướng Đỗ Văn Hạo nói: “Nghe Cầm nhi nói Đỗ tiên sinh đã đáp ứng cho nó theo tiên sinh học y?”

“Đúng vậy!”

“Nếu được vậy quả thật là rất tốt, ta cùng lão thái thái cũng đã bàn kỹ, nếu ngươi đáp ứng dạy y cho Cầm nhi, chúng ta sẽ mang một chút tiền riêng đầu tư vào Ngũ Vị Đường, rồi nhân tiện để cho Cầm nhi thay ta trông nom, như vậy với người ngoài cũng thuận tiện hơn. Giờ ngươi đã đáp ứng rồi, ta cũng nên nói chuyện cùng Lâm chưởng quỹ.”

Bàng Vũ Cầm nói chen vào: “Mẫu thân, vừa rồi Lâm chưởng quỹ và Đỗ tiên sinh cũng nói chuyện hợp luồng, Đỗ tiên sinh dùng y thuật của mình chiếm hai phần. Bây giờ Đỗ tiên sinh cũng là chủ của Ngũ Vị Đường, người đã đáp ứng chuyện chúng ta hợp luồng, chỉ còn Lâm chưởng quỹ nữa thôi.”

“Ồ, vậy thật quá tốt rồi. Bây giờ xin mời tiên sinh cấp đơn thuốc cho Ngọc nhi, chúng ta cũng nên đi tìm Lâm chưởng quỹ nói chuyện hợp luồng!”

Lão thái thái vẫn nghiêng cái lỗ tai, mờ mịt hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Bàng Vũ Cầm vẻ mặt đầy háo hức chạy lại nói lớn vào tai lão thái thái: “Bà nội! Đỗ tiên sinh đã đáp ứng cho ta theo người học y!”

“Hiền thê! Ngươi qua cánh cửa nhà người ta đương nhiên phải làm hiền thê của người ta, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu!”

Bàng Vũ Cầm xấu hổ dậm dậm chân, liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt hắn đầy vẻ tiếu ý nhìn mình lại càng muốn đỏ mặt hơn, giật giật cánh tay Bàng mẫu, ghé miệng sát vào tai hơn nữa mà nói lớn: “Không phải hiền… cái … kia gì, là học y! Bây giờ mẹ con cũng chuẩn bị đi nói chuyện hợp luồng cùng Lâm chưởng quỹ.”

Lần này thì lão thái thái nghe rõ, liên tục gật gật đầu: “Đúng, đúng! Đi nhanh lên, thương lượng mau rồi nãi nãi xuất tiền!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới đi đến trước bàn, nhấc bút định viết đơn thuốc, nhìn lại nghiên mực hiển nhiên đã khô, nhưng dường như có một cái gì đó ăn ý từ trước, Bàng Vũ Cầm đã bước lại từ bao giờ, tay cầm thỏi mực lên.

Mùi thơm nhàn nhạt không ngừng tỏa ra từ người Bàng Vũ Cầm, Đỗ Văn Hạo khó khăn méo mó xoay xoay viết một đơn thuốc, căn cứ theo chuyển biến tích cực của bệnh trạng mà tiến hành tăng giảm thay đổi phương thuốc cũ. Xong rồi mới để ý không thấy Tuyết Phi Nhi ở trong phòng, ngạc nhiên hỏi: “Phi Nhi đâu rồi?”

Bàng Vũ Cầm nói: “Đệ đệ khóc mãi, Phi Nhi nói đi tìm một món đồ chơi đến cho hắn hắn sẽ ngừng khóc, nhưng đi từ lúc đó giờ vẫn chưa về”

“Vậy thôi, để ta tự mình trở về lấy thuốc cho nhị nãi nãi, dù sao bọn họ cũng còn đang chờ ta về ăn cơm!”

Đỗ Văn Hạo đang chuẩn bị rời đi chợt nghe náo nhiệt một chập tiếng bước chân chạy lên lầu, theo đó là một loạt tiếng trống lắc vang vang, rồi hai cánh cửa được mở ra, Tuyết Phi Nhi cười hì hì đi vào, trong tay cầm một cái trống lắc: “Hì hì, thật là đúng lúc! Đỗ lang trung cũng đến rồi sao?”

“Đúng vậy, ta đang muốn nhờ ngươi đi lấy thuốc, chợt phát hiện ngươi không có ở đây!”

“Hừ! Trong mắt ngươi chỉ có Vũ Cầm tỷ tỷ, làm sao có thể thấy chúng ta được!” Tuyết Phi Nhi cố ý không để ý đến hắn, phe phẩy trống lắc đi tới trước mặt đứa nhỏ đang được vú nuôi ôm trong lòng: “Hì hì, nghe hay không? Đừng khóc nữa nhé, nghe trống lắc nè… không khóc nữa nè,… trống lắc hay nè,… nghe không,.. còn khóc? Còn khóc sẽ không cho nghe nữa!... nghe một chút nè! Dễ nghe mà!... như thế nào vẫn còn khóc vậy…”

Đứa nhỏ mới chỉ mấy tháng, làm sao hiểu được lời của nàng, chỉ lo há to miệng rồi nức nở khóc không thôi, căn bản không để ý tới cái trống lắc trong tay Tuyết Phi Nhi.

Đỗ Văn Hạo đi tới, nhìn nhìn một cái, hơi chau mày rồi nói: “Hài tử hình như bị bệnh, ngồi xuống để ta xem một chút nào.”

Vú nuôi vội vàng ôm đứa nhỏ ngồi xuống ghế, cởi bỏ áo khoác ngoài. Đỗ Văn Hạo muốn nhìn xem lưỡi của đứa nhỏ nhưng nó cứ xoay hết bên này lại bên kia, căn bản không thể nhìn được đành phải xoay sang nghe mạch. Nhưng là, cánh tay trẻ con so với người lớn thì rất ngắn, lại nhỏ nữa, Đỗ Văn Hạo dùng ba ngón tay của mình lần tìm từ cổ tay tới khuỷu tay một hồi cũng không thấy mạch đâu trong khi đứa nhỏ liên tục giãy dụa quơ quơ tay khiến cho hắn vất vả tới tóat mồ hôi vẫn chưa đối phó được đứa nhỏ này.

Trước kia tại phòng khám của ông bác chưa xem bệnh cho trẻ nhỏ bao giờ, bây giờ mới hiểu được xem cho những bệnh nhân này thực là một loại thống khổ mà. Từ xưa đến nay, những người hành nghề nhi khoa vẫn gọi nghề này là “ách khoa” bởi vì mạch của trẻ nhỏ rất khó bắt, dựa vào mạch để chẩn bệnh cũng không chuẩn xác, hơn nữa trẻ nhỏ vui buồn, cười khóc thất thường, vọng chẩn (nhìn để chẩn bệnh) cũng không hiệu quả. Nói chuyện với trẻ nhỏ thì đương nhiên không có gì đáng tin, cơ thể trẻ lại yếu ớt, dùng thuốc không khéo sẽ gây phiền toái lớn. Chính vì vậy rất nhiều đại phu không muốn chữa bệnh cho trẻ nhỏ.

Lúc này cửa bỗng mở ra, một người đi vào vui vẻ nói: “Thuốc đây rồi, thuốc đây rồi!”

Người mới tới này chính là Tống chưởng quỹ của Hằng Tường khách điếm.

Tuyết Phi Nhi liền hỏi: “Cha! Người có thuốc gì vậy?”

Tống chưởng quỹ run run chìa tay ra thì thấy một tờ giấy màu vàng: “Là cái này, dán trên đường đi, đứa nhỏ sẽ hết khóc ngay!”

“Cái gì? Để con xem nào!”

Tuyết Phi Nhi đi tới nhìn, chỉ thấy mảnh giấy vàng có viết mấy câu:

Thiên hoàng hoàng

Địa hoàng hoàng

Nhà ta có người hay khóc đêm

Quân tử đi qua đọc một lần

Sẽ thấy buồn ngủ thẳng đến trưa!

Lật mặt sau ra xem thì chỉ thấy một bức tranh phù chú đỏ thắm. Tuyết Phi Nhi hì hì cười: “Cha, đây là cái gì vậy?”

“Cái phù này ta xin từ miếu Thành hoàng cầu cho tiểu thiếu gia ngủ yên đó!”

“Có hiệu quả không vậy?”

“Đương nhiên là hiệu quả mà, đạo sĩ ở miếu thành hoàng đạo pháp rất cao siêu, nghe nói rất nhiều hài tử đã dùng đơn thuốc này, tất cả đều hết khóc đêm ngay lập tức!”

Lưu thị mừng rỡ mà nói: “Ôi chao, thật sự rất cảm ơn Tống chưởng quỹ, người thật có lòng. Mau mau, nhận lấy rồi dán trên đường đi mau!”

Một nha hoàn vội chạy đến tiếp nhận phù chú rồi rời đi.

Tống chưởng quỹ có vài phần đắc ý xoa xoa cái bụng nhung nhúc thịt của mình: “Huyện úy đại nhân hạ mình đến ở khách điếm của ta thực sự đã là coi trọng ta rất nhiều, đương nhiên ta phải nghĩ cách gì để hầu hạ cho tốt chứ. Biết tiểu thiếu gia luôn khóc đêm, kẻ hèn này mới nghĩ được biện pháp này, nên mới đi cầu phù chú về.”

Tuyết Phi Nhi thấp giọng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ai, ngươi thấy biện pháp này có dụng được không vậy?”

“Hắc hắc, nếu biện pháp này có tác dụng thì còn dùng đại phu chúng ta làm cái gì?”

Tống chưởng quỹ vui vẻ cười haha: “Đỗ tiên sinh cũng không thể nói như vậy, y là y mà đạo là đạo, y giả thì trị thân, đạo pháp thì trị hồn, hài tử đây là do hồn liễu không biết ở nơi nào, cho nên phải dán chiêu hồn phù để chiêu hồn về, hoặc nếu là gặp cái gì đó không sạch sẽ, cần mọi người giúp đỡ thêm để trừ tà, mấy cái này thì không phải đại phu có thể trị được.”

“Có đúng không? Nếu chỉ khóc ban đêm, đại phu hoàn toàn có thể trị, chỉ là,… hắc hắc,… ta không thể xem tiểu hài tử bị bệnh gì, không biết chính xác được thì không dám cho thuốc. Ừm, ngày hôm nay mới thấy thần y Tiễn Bất Thu xem bệnh cho một đứa nhỏ, xem mạch chuẩn, quan sát tinh tế, phương pháp rất đặc sắc, đoán bệnh chuẩn xác khiến cho người ta rất bội phục. Mà thần y này chẩn bệnh cho hài tử thật có chỗ độc đáo, sao không mời ông ấy chẩn trị?”

Lưu thị nói: “Tiểu nhi khóc đêm cũng không phải là cái gì quá xấu, cũng không muốn phiền toái thần y, giờ có phù chú mà Tống chưởng quỹ xin ở miếu thành hoàng về, vậy trước hết cứ thử dùng đã, nói không chừng lại có hiệu quả. Được rồi, tiên sinh cũng về lấy thuốc luôn chứ, các ngươi trông chừng Ngọc nhi cùng lão thái thái, Cầm nhi theo ta đi Ngũ Vị Đường thương lượng chuyện hợp luồng.”

Tuyết Phi Nhi ngạc nhiên nói: “Cái gì hợp luồng?”

Lưu thị cười vui vẻ nói vắn tắt sự tình vừa qua, Tuyết Phi Nhi nhất thời rõ ràng, vẻ mặt đầy quái đản hết nhìn Bàng Vũ Cầm rồi lại nhìn sang Đỗ Văn Hạo hì hì cười: “Nguyên lai là như thế, Đỗ lang trung, Vũ Cầm tỷ theo ngươi học y, ngươi nên đứng đắn nghiêm túc chỉ giáo, đến lúc đó hồng tụ thiêm hương, đừng có xuất hiện ý xấu đó! Hì hì ôi… hì hì…”

“Cô nàng chết bầm chết dập kia! Muốn bị đánh hả!” Bàng Vũ Cầm đuổi theo muốn bắt Tuyết Phi Nhi, Tuyết Phi Nhi thì cười hì hì chạy vòng quanh Lưu thị.

Lưu thị cười nói: “Được rồi, được rồi! Đừng náo loạn nữa, di nương ngươi vẫn còn bệnh nằm trên giường kìa! Nhanh nhanh đi thương lượng rồi còn về sớm một chút!”

Bàng Vũ Cầm lúc này mới dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Phi Nhi một cái rồi đi theo Lưu thị và Đỗ Văn Hạo ra cửa.

“Ta cũng đi! Chờ ta một chút!” Tuyết Phi Nhi cũng đuổi theo.

:71:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.