Anh Tử kinh ngạc hỏi: “Hắn còn bản lĩnh gì?”
Lâm Thanh Đại trầm ngâm một chút rồi khẽ trả lời: “Hắn nói đến vài vị dược liệu chúng ta chưa nghe đến bao giờ”
“Có đúng không? Nguyên liệu làm thuốc là vấn đề Anh Tử không biết nhiều lắm”.
“Dược liệu em không biết, nói em hiểu sao? Hắn nhắc tới Nguyệt Quý Hoa, còn nhớ không?”
“Nguyệt Quý Hoa?” Anh Tử ngẫm nghĩ rồi cao hứng nói: “Em nghĩ ra rồi, hắn nói Nguyệt Quý Hoa có thể dùng làm thuốc”.
“Đúng! Hắn nói hầm gà tơ cùng Nguỵệt Quý Hoa có thể trị được chứng bệnh đau kinh nguyệt. Nguyệt Quý Hoa được dùng làm thuốc em đã từng nghe thấy điều này chưa?”
Anh Tử ngẫm nghĩ: “Chưa từng nghe nói qua”.
“Thì vậy, ta cũng chưa bao giờ nghe nói Nguyệt Quý Hoa có thể làm thuốc”.
“Có thể đó là phương thuốc dân gian của linh y”.
“Không giống” Lâm Thanh Đại thấp giọng nói: “Bởi vì hắn nói điều này lúc bào chế thuốc, thuận miệng nói ra, tựa hồ phương thuốc này thường được dùng, nhưng mà ta chưa nghe thấy lang trung nào dùng Nguyệt Quý Hoa làm thuốc”.
Nghe đến đó, Đỗ Văn Hạo chợt rùng mình, hắn đột nhiên nhớ ra Nguyệt Quý Hoa được ghi lại sớm nhất ở Minh triều trong “Bổn Thảo Cương Mục”, còn thời Tống vẫn chưa nhận ra tác dụng dược tính của Nguyệt Quý Hoa, khó trách khiến cho Lâm Thanh Đại chú ý. Nữ chưởng quỹ này cũng có con mắt tinh tường, nhìn mọi việc rất sắc xảo.
“Người này hành tẩu tứ phương, có lẽ hắn thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256407/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.