Vú nuôi vội vàng ôm đứa trẻ chạy tới quỳ xuống. Đỗ Văn Hạo có chút luống quống vội đưa tay đỡ dậy: “Này, này, không cần phải làm vậy!”.
Tuyết Phi Nhi cũng chạy lại đỡ lấy bà mẹ: “Lão thái thái, Đỗ đại phu là người tốt, bà không cần làm như vậy ông ấy cũng sẽ đáp ứng mà. Tối hôm qua tại khách sạn của chúng ta có một đứa nhỏ bị độc sang, cha mẹ đứa nhỏ đó không có tiền mời đại phu, chính Đỗ đại phu đã chủ động khám và bốc thuốc cho đứa nhỏ mà không lấy một xu nào!”
“Tám điếu hả?” Bàng mẫu nghiêng nghiêng cái lỗ tai lắc đầu: “Hầy, chỉ cần chữa trị cho Ngọc Nhi, đừng nói chỉ có tám điếu tiền, mà ngay cả tám quan hay tám mươi lượng bạc ta đây cũng chịu!”
Tuyết Phi Nhi vội nói: “Lão thái thái à, không phải là tám điếu, có ai đòi tiền của lão đâu. Lão cứ yên tâm đi, hắn sẽ cứu mà, hắn thật sự là người tốt mà!”
“Áo bông mới? Đại phu muốn mua áo bông mới làm gì vậy? Trời vẫn còn ấm mà, còn lâu mới tới tháng chạp. Hay là trước hết đại phu cứ tìm cách chữa trị cho Ngọc Nhi đã, sau đó lão sẽ đưa ngân lượng cho đại phu mua áo bông là được!”
Bàng Huyền úy biết mẫu thân mình tai điếc, nghe cái nọ xọ cái kia, nhưng tình huống khẩn cấp cũng không có thời gian để giải thích cho bà. Ông chắp tay hướng Đỗ Văn Hạo mà cầu xin: “Đỗ đại phu, mời người, không, ta cầu xin ngươi cứu Ngọc Nhi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-y/2256394/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.