Editor:!
(*) đăng đường nhập thất: tiến dần từng bước
Vốn dĩ Thượng Triết không nhịn nổi mới khiêu khích anh, Trịnh Gia Ngôn lại cố ý để cậu hồi tưởng về những kí ức xưa cũ, hai người hôn nhau đến quên cả trời đất, bầu không khí cũng ngày càng trở nên ám muội.
Trịnh Gia Ngôn đặt một bên khuỷu tay bên tai Thượng Triết, tay còn lại để sau ót cậu, làm cho khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, vô cùng ngang ngược cuốn lấy mối lưỡi cậu, tiếng động ướt át bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng. Nhưng Thượng Triết sớm đã không còn hơi sức đi chú ý mấy chuyện này, cách hôn vô cùng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cậu bỗng nhiên ý thức được bản thân đang ngày càng đắm chìm, ngây ngốc cả người, không biết mình đang làm gì.
Ken két.
Từ mấy hàng giá sách xa xa bỗng truyền đến tiếng mở cửa rồi đóng lại, thần trí của Thượng Triết cũng ngay lập tức quay trở về. Cậu vội vàng đập cuốn sách trên tay vào người phía trước, đè lại cằm của Trịnh Gia Ngôn không cho anh cựa quậy.
Trịnh Gia Ngôn bị đau, sức lực cũng thả lỏng mấy phần, lúc này Thượng Triết mới có thể hít thở, buồn phiền nói: "Chúng ta đang ở trong công ty đấy!"
"Không sao, vừa nãy người kia vẫn đang ngủ."
"Thế sao anh ta lại tỉnh rồi? Chắc là do nghe thấy cái gì đó." Thượng Triết nghiêng đầu tựa vào kệ sách, "chậc, mất mặt ghê."
"Em đừng nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu." Trịnh Gia Ngôn an ủi cậu.
"Anh đủ rồi đó."
Thượng Triết cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tu-thien-vuong/945313/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.