Chương trước
Chương sau
Chín ngày sau.
Đạo Huyền Môn.
Tống Phong gương mặt mỏi mệt, dáng vẻ phong trần một đường trở về từ Tam Sinh Trấn.
Sau khi trở về, Tống Phong cũng không có đi về Tạp Dịch Nam Phong mà lẳng lặng đi đến cổng ngoại môn.
“Dừng lại, phía trước là khu vực ngoại môn. Đệ tử tạp dịch không được đi vào.”
Hai thủ vệ đứng gác cổng ngoại môn nhìn thấy Tống Phong tiến đến, gương mặt nghiêm lại.
Mặc dù hai thủ vệ này cũng mang áo xám tạp dịch, nhưng ai bảo người ta thân phận đặc thù, có quyền lớn tiếng.
“Hai vị sư huynh, sư đệ Tống Phong. Bởi vì được nhờ vả của Điền Thiết Lâm sư huynh nên mới đến đây mong gặp mặt. Hắn là đệ tử ký danh của Toàn Phong Chân Nhân. Xin nhờ hai vị sư huynh nhắn dùm.”
Tống Phong khách khí chắp tay nói, đồng thời cắn răng móc từ trong túi trữ vật hai viên Hạ Phẩm Linh Thạch đưa tới hai người.
Đây là tài sản cuối cùng của hắn.
Hơi đau lòng!
Hai vị đệ tử kia nhìn thấy Tống Phong đưa tới Hạ Phẩm Linh Thạch, liền hết sức trơn trượt thu lấy, gương mặt liền ôn hòa như gió xuân:
“Ha ha, thì ra là tìm Điền sư huynh. Được rồi, sư đệ ở đây chờ đợi, ta chạy đi thông báo.”
Tống Phong chắp tay mỉm cười, đứng đó chờ đợi, thuận miệng tán gẫu với vị thủ vệ còn lại.
Vốn có chút ít hiểu lòng người, lại thêm có viên Hạ Phẩm Linh Thạch vừa rồi, hai người tự nhiên trò chuyện tâm đầu ý hợp. Kém chút nữa đã xưng huynh gọi đệ rồi.
Một lát sau, thủ vệ kia đi ra.
Sau lưng hắn là Điền Thiết Lâm.
— QUẢNG CÁO —
Điền Thiết Lâm nhìn thấy là Tống Phong, liền mỉm cười, nói:
“Tống đệ, mấy ngày trước ta đến tìm thì nghe nói ngươi đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Sao bây giờ lại trở về?”
Hai thủ vệ nhìn thấy Điền Thiết Lâm thân mật với Tống Phong như vậy thì trong lòng thở phào.
Mặc dù hai người đã cầm đồ của Tống Phong nhưng nếu Điền Thiết Lâm không nhận Tống Phong thì hai người cũng phải đem đồ vật trả lại, đồng thời đuổi Tống Phong ra ngoài.

Hiện giờ hai khối Hạ Phẩm Linh Thạch kia coi như đã cầm ổn!
Tống Phong thấy Điền Thiết Lâm, vội vàng ho khan một tiếng, ánh mắt ra hiệu cười nói:
“Ai, lần trước huynh đến chỗ ta có cầm nhầm của ta một quyển sách, ta vừa đi thì chợt nhớ ra nên phải vội quay trở về tìm ngươi hỏi thử.”
“Ha ha, sư đệ xem trí nhớ của ta thật kém. Được rồi, sẵn tiện ta vừa lấy được chút trà ngon, sư đệ nếu không chê thì chúng ta đi vào trong từ từ nói chuyện.” Điền Thiết Lâm thấy ánh mắt Tống Phong, hiểu ý, vội cười lớn, làm ra vẻ xấu hổ nói.
Tống Phong mỉm cười, lộ ra vẻ khó xử nhìn hai thủ vệ.
Hai thủ vệ thấy vậy cười nói:
“Tống sư đệ thân phận đã xác định, lại chỉ là đến chỗ Điền sư huynh ngồi chơi một chút, cũng không tính là gì. Chỉ cần đừng đi lung tung đến các khu vực cấm là được.”
“Vậy đa tạ hai vị sư huynh.” Tống Phong khách khí chắp tay, sau đó cùng Điền Thiết Lâm đi vào bên trong.
Lần đầu tiên đến khu vực của Ngoại môn đệ tử, Tống Phong cũng không có thời gian quan sát quá nhiều mà tập trung sắp xếp suy nghĩ.
Điền Thiết Lâm thấy sắc mặt Tống Phong có chút nghiêm trọng, cho nên cước bộ cũng nhanh hơn một chút.
Hai người đi quanh co một lúc, cuối cùng đi vào một khu vực tách biệt.
Nhìn thấy nơi ở của Điền Thiết Lâm, Tống Phong khuôn mặt giật giật, phát hiện ra đệ tử ngoại môn cùng đệ tử tạp dịch đúng là đãi ngộ khác xa nhau.
Nếu nơi ở của Tống Phong là một gian phòng nhỏ, lại còn nằm gần kề với nhiều đệ tử tạp dịch khác thì nơi ở của Điền Thiết Lâm lại hoàn toàn tách biệt, hơn nữa còn là một tiểu viện thanh tĩnh. — QUẢNG CÁO —
Hai người đi vào tiểu viện, Điền Thiết Lâm vung tay một cái đem cấm chế nơi này toàn diện mở ra. Lúc này mới nhìn Tống Phong hỏi:
“Tống sư đệ, có chuyện gì?”
“Điền sư huynh, nghe nói Toàn Phong Chân Nhân đối với huynh có chút thưởng thức, không biết…”
“Suỵt!” Điền Thiết Lâm nghe tới hai chữ “Toàn Phong”, ánh mắt liền biến đổi, đưa tay lên miệng bảo Tống Phong ngưng nói, sau đó hắn liên tục đi tới đi lui, lấy mấy tấm phù lục trong túi trữ vậy ra dán bốn phía, lại gia cố thêm một tầng cách âm mới thở phào một cái, yên tâm nhìn Tống Phong:
“Sư phụ lão nhân gia thần thông siêu phàm, làm người thẳng thắn nhưng tính tình lại có chút thất thường. Hiện tại sư đệ có thể nói được rồi.”
“Ha ha, nếu sư huynh đã nói như vậy thì ta cũng yên tâm. Chuyện lần này bắt nguồn từ nhiệm vụ của ta nói tới….”
Tống Phong chậm chạp kể.
Điền Thiết Lâm ở một bên lắng nghe.
Ban đầu thần sắc của Điền Thiết Lâm còn có chút tò mò, từ từ, sắc mặt hắn biến đổi, cuối cùng là trợn mắt há mồm, gương mặt vì hưng phấn mà hơi đỏ lên.
Chờ cho Tống Phong nói xong, Điền Thiết Lâm mới không nhịn được hỏi lại:

“Tống đệ, ngươi khẳng định thứ kia là Tinh Kim?”
“Mười phần chắc chín!” Tống Phong cắn răng.
“Tốt, quá tốt. Lần này sư đệ lập đại công, không đúng, là đại cơ duyên.” Điền Thiết Lâm nhịn không được cười ha hả nói.
Thấy Tống Phong ánh mắt bình tĩnh, Điền Thiết Lâm hít một hơi thật sâu, nói:
“Những điều ta sắp nói sau đây sư đệ chỉ được nghe không được phép tiết lộ. Ta biết ngươi làm người cẩn thận, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ngươi có thể giữ bí mật chứ?”
“Sư huynh, cách làm người của ta ngươi còn chưa rõ sao?” Tống Phong nhẹ cười.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, có câu nói này của ngươi ta yên tâm. Tống sư đệ hẳn là có điều không biết. Loại Tinh Kim này, ngoài việc gia tăng độ sắc bén của pháp bảo ra, nếu như số lượng đủ nhiều, còn có thể khiến pháp bảo có thể có khả năng chống chịu được một chút sức mạnh của Lôi kiếp cấp độ Hóa Đan Cảnh. Mà sư phụ ta Toàn Phong Chân Nhân lại đang chuẩn bị đột phá cảnh giới này. Ngươi đừng coi thường một chút yếu tố này. Theo ta nghe các sư huynh sư tỷ nói lại, thì nếu với tư chất của ta, dưới trường hợp ngày nào đó đạt tới cảnh giới Luyện Thần Cảnh chuẩn bị đột phá Hóa Đan Cảnh mà không dùng ngoại lực thì chỉ có một thành tiến giai thành công mà thôi.”
Tống Phong nghe Điền Thiết Lâm nói, mắt liền trợn tròn. Nhịp tim cũng không nhịn được gia tốc thình thịch.
Lời nói của Điền Thiết Lâm có ý nghĩa gì, Tống Phong giờ phút này chính thức có cảm nhận rõ ràng nhất.
“Tống sư đệ, sự việc hệ trọng, ta sẽ đi tìm sư phụ. Ngươi ở đây chờ tin ta.”
“Được.” Tống Phong gật đầu.
Tống Phong đưa mình nhìn Điền Thiết Lâm rời đi. Vừa rồi hắn không đem việc mình nhặt được mảnh vỡ kia nói ra. Cũng không phải hắn không tin Điền Thiết Lâm, nhưng đạo lý hoài bích có tội Tống Phong cũng hiểu, có đôi khi một chút bí mật nên giữ cho riêng mình là tốt nhất.
Điền Thiết Lâm hứng chí bừng bừng rời đi.

Cùng lúc này, tại một sơn cốc u tĩnh, có hai lão nhân đang ngồi đánh cờ.
Sơn cốc này tràn ngập các loại kỳ hoa dị thảo, trong không gian phảng phất một mùi thảo mộc lan tỏa mọi nơi.
Một con suối nhỏ đem sơn cốc chia làm hai nửa, một nửa được chia thành từng ô vuông nhỏ trồng các loại hoa đủ màu sắc, nửa bên kia lại là một khoảng sân nhỏ.
Trên khoảng sân này có một bộ ghế đá, hai lão nhân này một người gầy gò có khuôn mặt nhăn nheo có vẻ khó chịu, còn người kia thì lại có thân hình mập mạp, sắc mặt hồng hào, khắp khuôn mặt lúc nào cũng mang theo vẻ cười mỉm.
“Bộp!” Một quân cờ rơi xuống.
“Lão đầu tử, ta xem lần này ngươi phá cục thế nào, ha ha ha. Xem ra lần này món đồ chơi kia phải để lại ở chỗ ta rồi!” Lão nhân mập mạp cười lên đắc ý, hoàn toàn không bận tâm đến khuôn mặt khó coi của lão nhân mặt nhăn.
Đúng lúc này, ngọc bội bên hông lão nhân mặt nhăn đột nhiên sáng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.