Tống Phong đi ra khỏi tiểu viện của Ngô sư huynh, trên đường trở về gương mặt lúc nào cũng âm trầm.
Đúng lúc này, một tiếng gọi làm cho hắn khẽ giật mình:
“Sư đệ, xin dừng bước.”
Tống Phong theo phương hướng tiếng nói nhìn lại, liền thấy một người mặc trang phục Tạp dịch đệ tử mỉm cười đi tới.
Người này chừng ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt toát lên vẻ hữu hảo thân thiện, đến gần chắp tay mỉm cười nói:
“Vị sư đệ này, tại hạ Uông Phi. Nhìn sư đệ sắc mặt không tốt. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Thì ra là Uông sư huynh. Tại hạ Tống Phong, vừa rồi chỉ là trong người ta có chút không khỏe, đa tạ sư huynh quan tâm.”
Có câu đưa tay không đánh mặt tươi cười. Tống Phong dù trong lòng rối loạn nhưng vẫn hoàn lễ.
“Ha hả, ngày hôm qua ta nghe đồng môn nhắc đến có Tống Phong sư đệ mới nhập môn. Không ngờ hôm nay liền được gặp mặt, quả nhiên hữu duyên. Không biết sư đệ không khỏe chỗ nào? Sư huynh dù tu vi không cao nhưng nhập môn thời gian có chút dài, một vài việc nhỏ ta vẫn có chút nắm chắc.” Uông Phi mỉm cười nói.
“Làm phiền Uông sư huynh bận tâm. Chỉ là sư đệ vừa nhập môn, đối với tu luyện có chút gút mắc, nhất thời trong lòng hỗn loạn khó giải, để sư huynh chê cười.” Tống Phong cười khổ.
Uông Phi nghe vậy, khóe mắt hơi liếc về phương hướng tiểu viện của Ngô sư huynh mà Tống Phong vừa đi ra, gương mặt như có điều hiểu ra.
Y cười nói:
“Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tien-hanh/228282/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.