“Phốc! Phốc!” Theo hai tiếng rền vang phát ra.
Huyết quang lóe lên.
Hai đầu đại lang đang truy sát Tống Phong đột nhiên hai phân thành bốn, bốn phân thành tám.
Chỉ trong chớp mắt hai đầu đại lang bị người chém thành tám khối, chết thảm ngay tại đương trường.
Tống Phong giờ phút này rốt cuộc cũng chạy đến tường thành, tựa lưng vào tường thành, trong miệng không ngừng chảy máu, ánh mắt mơ hồ.
Miễn cưỡng nhìn lại, liền thấy một bóng người đi tới bên cạnh hắn, nói:
“Mang hắn vào thành…”
Nghe đến đây, Tống Phong trước mắt rốt cục hoàn toàn tối sầm.
…
Không biết qua bao lâu, Tống Phong rốt cuộc khôi phục tri giác.
Lúc này, Tống Phong cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, mà cảm giác bức bối trong lồng ngực trước kia lại tiêu tan đâu không thấy.
“Tiểu tử, tỉnh rồi sao?”
Một âm thanh già nua làm cho Tống Phong khẽ giật mình.
Vừa rồi trong lúc mơ hồ tỉnh lại, hắn vậy mà không cảm nhận được có người bên cạnh.
Lúc này đưa mắt nhìn lại, Tống Phong liền nhìn thấy có một lão nhân mặc thanh sam trường bào, gương mặt hòa ái đang như cười như không hứng thú quan sát hắn.
Khí tức trên người lão nhân này cực kỳ thần bí, thâm sâu khó dò. Tống Phong cũng không dám chậm trễ, vội cố gắng ngồi dậy, nói:
“Đa tạ tiền bối ân cứu mạng. Không biết tiền bối cao danh, ngày sau vãn bối nhất định muôn lần cảm tạ.”
“Gọi ta Đề lão là được.” Lão nhân vuốt râu.
“Đề lão, đa tạ ngài.” Tống Phong lần nữa trịnh trọng nói.
Tình huống của mình lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tien-hanh/228276/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.