Chương trước
Chương sau
“Tại hạ Tống Phong, sư tỷ đây là…?” Tống Phong tâm niệm khẽ động, cấm chế liền mở ra cửa lớn.
Một thiếu nữ mặc thanh y, khuôn mặt bầu bĩnh, dung nhan tú lệ, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Cả người nàng tràn ngập khí tức thanh thuần đứng trước tiểu viện.
Tống Phong thần thức đảo qua, liền phát hiện khí tức trên người thiếu nữ này vậy mà lại đã là Luyện Khí Cảnh. Vội vàng chắp tay khách khí hỏi.
Thiếu nữ hình như có chút tò mò với Tống Phong, đánh giá hắn hai lượt rồi mới chậm rãi nói:
“Tống sư đệ, sư phụ ta triệu kiến ngươi.”
“Sư phụ của sư tỷ… không biết là vị trưởng lão nào triệu kiến tại hạ?” Tống Phong trong lòng lộp bộp, nghĩ đến hẳn bảy tám phần vị trưởng lão này chắc hẳn là có ý kiến với việc Tống Phong đến đây ở hay chăng?
“Sư phụ lão nhân gia người nói ngươi chắc chắn sẽ dò hỏi, cho nên không trả lời gì cả. Ngươi cứ theo ta đến gặp ngài ấy là được.” Thiếu nữ lắc nhẹ đầu, trả lời.
Tống Phong khóe miệng giật giật, cười khổ.
Đầm rồng hay hang hổ, đi một chuyến chẳng lẽ không biết.
Hai người sóng vai nhau mà phi hành.
Thiếu nữ thanh y chân đạp trên ngọc như ý, bay đằng trước dẫn đường. Tống Phong không nhanh không chậm bay theo sau.
Trên đường, Tống Phong trong mắt tràn ngập tò mò, đối với thân phận người triệu kiến mình liên tục suy đoán, đồng thời đưa ngón tay xoay xoay nhẫn trữ vật trên tay, trong lòng dường như đang tính toán gì đó.
Cũng may thiếu nữ thanh y cũng biết cảnh giới của Tống Phong, nhất thời giữ tốc độ vừa phải khiến cho Tống Phong vừa theo kịp, tình cảnh cũng không đến nỗi quá khó xử.
Hai người bay đi không bao lâu, liền hạ xuống một sơn cốc u tĩnh.
— QUẢNG CÁO —
Thiếu nữ đi trước, giơ lên một khối ngọc bài, nhất thời từ trên ngọc bài phóng ra một đạo lam quang, phóng vào khoảng không phía trước, không gian nhộn nhạo một chút liền mở ra một khoảng trống nhỏ vừa đủ một người đi vào.
“Sư đệ, sư phụ lão nhân gia đang chờ ngươi bên trong.”
Thiếu nữ sau khi mở ra lối đi thì không có ý tứ đi vào, đứng sang một bên mỉm cười nói với Tống Phong.
“Đa tạ sư tỷ dẫn đường.” Tống Phong chắp tay với thiếu nữ rồi hít một hơi, giơ chân bước vào bên trong.
Cảnh vật bên trong giống với Tống Phong dự đoán, hoa thơm cỏ dại, thập phần u tĩnh.
Hình như những lão quái vật có tu vi cao đều thích ở những nơi có hoàn cảnh yên tĩnh như thế này.
Tống Phong đi dọc theo con đường lát đá xanh, băng qua một mảnh rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước một gian tiểu viện nhỏ được xây dựng bằng nhiều thanh trúc ghép lại.
Linh khí nơi này nồng đậm gấp nhiều lần so với tiểu viện của Tống Phong làm cho hắn tham lam hít thêm vài hơi.
“Vào đi.”
Một âm thanh từ trong nhà truyền ra. Dường như thấy Tống Phong sau khi đi đến trước sân liền dừng lại hít hà liền tục thì có chút bất mãn.
Tống Phong ngẩn ra, âm thanh kia là một giọng nữ có vài phần quen thuộc. Nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng nghe lời mà đi vào.
Vừa bước chân vào, Tống Phong liền nhìn thấy một thân ảnh ngồi trên bồ đoàn, nét mặt có chút bất mãn nhìn hắn.
Tống Phong run lên, lập tức chuyển thân hành đại lễ:
— QUẢNG CÁO —
“Đệ tử Tống Phong bái kiến Chung trưởng lão.”
Nói xong, Tống Phong lật tay, lấy ra một cái hộp ngọc trong nhẫn trữ vật dâng lên, nói:
“Chúc mừng trưởng lão tu vi đại tiến, sớm ngày đạt thành đại đạo.”
Chung trưởng lão đôi mắt đẹp khẽ híp lại, mơ hồ có một chút ý cười nhìn Tống Phong, sau đó không biết nàng nghĩ gì, phất tay thu lấy hộp ngọc.
“Sư điệt có lòng. Đứng lên nói chuyện.”
“Đa tạ trưởng lão.” Tống Phong thái độ rất đoan chính.
“Lần trước ở Bạch Vân Sơn ngươi làm rất tốt.” Chung trưởng lão mở miệng.
“Đa tạ trưởng lão khen ngợi. Đệ tử nguyện vì môn phái xông pha khói lửa, chết không hối tiếc.” Tống Phong trầm giọng.
Chung trưởng lão nghe vậy gật nhẹ đầu:
“Tốt. Lần này Đạo Huyền Môn chỉ còn lại hai mươi danh ngạch, ngoài bốn người chiến thắng ở thi đấu, các danh ngạch còn lại đều đã được các trưởng lão phân chia rõ ràng. Ta cũng không dài dòng, ta có một loại đồ vật muốn ngươi sau khi đi vào Cổ Chiến Trường lưu tâm một chút, nếu là tìm được, điều kiện tùy ngươi chọn.”
Tống Phong nghe vậy trầm ngâm, cũng chưa vội đồng ý ngay mà đột nhiên thắc mắc:
“Chung trưởng lão, thứ lỗi đệ tử nhiều chuyện. Nhưng chẳng phải Đạo Huyền Môn chúng ta có hai mươi tám danh ngạch hay sao? Làm sao lại chỉ còn hai mươi danh ngạch?”
Phải biết, tám danh ngạch kia là bốn người trong đó có Tống Phong liều mạng cầm về. Hiện tại nói không có liền không có, loại cảm giác kia mười phần khó chịu.
— QUẢNG CÁO —
Chung trưởng lão liếc nhìn Tống Phong, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:
“Được rồi, chuyện này trước sau các ngươi cũng sẽ biết, nói trước một chút cũng không ảnh hưởng gì. Tám danh ngạch kia đã được chia thành hai phần đưa cho Vạn Hoa Cốc cùng Linh Hư Tông. Hai môn phái này cùng Đạo Huyền Môn chúng ta đồng khí liên chi. Lần này ngoài Huyết Sát Tông khiêu chiến Đạo Huyền Môn, Bách Hoan Cung cũng khiêu chiến Vạn Hoa Cốc, Ma Thần Giáo khiêu chiến Linh Hư Tông. Đạo Huyền Môn chúng ta may mắn giành được hai mươi tám danh nghạch, nhưng hai môn phái kia không có may mắn như vậy, mỗi nhà chỉ lấy được sáu danh ngạch. Hiện tại chúng ta đưa qua mỗi nhà bốn danh ngạch, bọn họ cũng chỉ có mười người tiến vào Cổ Chiến Trường mà thôi.”
Tống Phong nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.
Vạn Hoa Cốc và Linh Hư Tông đều là đại phái, tuy nói hắn chưa từng tiếp xúc nhưng nghe đồn tổng hợp thực lực đều không thua kém gì Đạo Huyền Môn. Vậy mà lại đại bại dưới tay của Bách Hoan Cung và Ma Thần Giáo.
“Không biết trưởng lão muốn đệ tử chú ý vật gì?” Tống Phong cẩn thận hỏi.
“Một cây Ngũ giai linh thảo.” Chung trưởng lão chầm chậm nói ra mấy chữ.
Tống Phong nghe xong, lộ vẻ khó có thể tin nổi, sau đó thở dài lắc đầu cười khổ:
“Trưởng lão ngài quá xem trọng đệ tử. Ngài chắc cũng biết, thực lực đệ tử có hạn, lại thêm bị Huyết Sát Tông chú ý, chắc chắn nửa bước khó đi. Lần này ngoại trừ Huyết Sát Tông ra, hai môn phái Bách Hoan Cung cùng Ma Thần Giáo đều rất đông đệ tử tiến vào. Đệ tử sợ sẽ làm hỏng đại sự của trưởng lão. Chi bằng ngài tìm người khác cao minh hơn.”
“Ồ, xem ra là ngươi muốn từ chối?” Chung trưởng lão ngữ khí bình thản hỏi lại, trong giọng nói mơ hồ lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Trưởng lão, dù ngài có đánh chết ta tại chỗ này, ta cũng không thể hoàn thành được việc đó cho ngài. Đệ tử chỉ là Luyện Tinh Cảnh mà thôi, ngài nếu đã gọi đệ tử đến đây, hẳn cũng biết Ngũ giai linh thảo là thảo dược cấp bậc Hóa Anh Cảnh, cho dù chỉ là chú ý một chút, nhưng thường thường, biết điều không nên biết thường chết rất thảm a.” Tống Phong bảy phần nói thật, ba phần khóc lóc kể khổ nói.
“Hừ, bớt trước mặt ta giả ngây giả dại. Những người tiến vào đó đều là tu sĩ Luyện Tinh Cảnh, chưa hẳn ngươi không có cơ hội. Mà ta cũng không bắt ngươi phải lấy đi Ngũ giai linh thảo, mà chỉ cần lấy được một hạt giống hoặc là cây con của nó cũng được. Nếu không lấy được, ta cũng sẽ không trách ngươi. Thế nào?” Chung trưởng lão thấy bộ dáng của Tống Phong, vừa giận vừa buồn cười mắng.
“Mà lại ta cũng sẽ không để ngươi đi tay không, ngoài những tư liệu liên quan đến đồ vật kia, ta cũng sẽ cho ngươi một số pháp khí cùng đan dược hộ thân, cho dù không nắm chắc mười phần giúp ngươi có thể chắc chắn lấy được vật kia, nhưng bảo mệnh thì chắc chắn dư xài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.