Chương trước
Chương sau
Khách khứa đứng đầy sảnh không khỏi kinh ngạc. Không thể nhịn được nữa, Sở Ngự Bắc một lời không nói trực tiếp đem Lộ Tình Không vác lên vai,môt đường đi thẳng ra ngoài... 
Tần Hãn ngây người ra,cái này coi như xong rồi! 
Đây chính là bữa tiệc mừng phó tổng thống nhậm chức! Lại là phát sóng trực tiếp! 
Anh ta quay mặt qua, quả nhiên thấy sắc mặt già của tổng thống đen lại, mây đen dày đặc, điều này báo sắp bùng nổ đế nơi rồi. 
"Một chút nhạc đệm mà thôi, cháu của ta kia cùng phụ nữ đùa giỡn một chút,không cần để ý,mọi người tiếp tục." 
Lão tổng thống dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, lập tức liền dàn xếp ổn thoả. 
"Đất nước sau có nhân tài a,phó tổng thống tuấn tú lịch sự,chủ tịch sau này có người như vậy kế vị, thật là có phúc, có phúc......" 
…...... 
Lộ Tình Không bị Sở Ngự Bắc thẳng đường vác đi,khuôn mặt nhỏ dồn máu đỏ hồng, nhưng tay chân không nhàn rỗi,không ngừng đấm đá hắn. 
" Anh cái đồ thiếu nợ còn lưu manh, mau thả tôi xuống." 
" Ngày mau tôi liền cho người tới nhà anh quét sơn đỏ, viết chữ lớn,làm cho tất cả mọi người biết anh thiếu nợ còn không trả." 
" Đồ bại hoại,mau thả tôi xuống..." 
"Cô nháo đủ chưa?" Sở Ngự Bắc trước nay cũng không biết phụ nữ phiền phức như vậy,người phụ nữ này từ khi gặp anh chưa có một phút nào yên tĩnh. 
Lộ Tình Không bị anh ta rống to, đôi mắt to trừng lớn, ngẩn người ra,sau một lúc mới hồi phục tinh thần. 
Cô duỗi tay túm tóc Sở Ngự Bắc, học dáng vẻ anh ta lớn tiếg hét lên:"Phó tổng thống thì ghê gớm lắm sao? Phó tổng thống thì có thể nợ à? Phó tổng thống thì có thể động chân động tay với tôi sao?" 
"Đủ rồi!" Sở Ngự Bắc da đầu đau nhức, một tay cứu lấy đầu mình, trực tiếp đem người trên vai ném xuống đất. 
Lộ Tình Không trên mặt đất lăn một cái,đau đến nhe răng trợn mắt, không nhịn được mà xoa cái mông đau nhức. 
Mặc dù thời gian cô làm nhân viên đòi nợ không dài,lại thu nợ hiệu suất rất cao,là một người rất cơ trí, chư bao giờ rơi vào trường hợp như này,đây là lần đầu tiên cô chật vật như vậy. 
Lộ Tình Không nằm bò trên mặt đất, hung dữ nhìn chằm chằm Sở Ngự Bắc:"Anh không phải là đàn ông,đồ lưu manh, mau trả tiền! " 
Lễ phục của Lộ Tình Không ở sảnh tiệc đã đứt ra một chút rồi, lại qua một hồi lôi kéo ầm ĩ,cô toàn bộ phía sau đều bị rách ra, từ góc độ của Sở Ngự Bắc liền nhìn thấy toàn bộ cảnh phía trước của cô. 
Hắn tựa hồ nhìn thấy được những thứ không nên nhìn thấy,trắng, tròn,vô cùng mịn màng..... 
Cô ta nhìn tuổi không lớn, làn da trắng nõn toả ra ánh sáng dụ người, cảm giác không tệ,sờ vào hẳn là rất dễ chịu... 
Yết hầu Sơ Ngự Bắc lên xuống giật giật, thời điểm thu hồi tầm mắt có chút mất tự nhiên, nha đầu này còn chưa thành niên đi? Tay tuỳ tiện cởi áo khoác trên người nhẹ nhàng ném xuống, vừa vặn dơi trên người Lộ Tình Không. 
Anh ta xoay người cất bước đi, chỉ để lại cho cô 1 bóng lưng. 
Lộ Tình Không bất giác cúi đầu, nhanh tay che lại ngực bò dậy. 
Cô vứt áo khoác tây trang trên người xuống, chân dùng sức dẫm dẫm mấy cái:"Ai muốn quần áo của anh chứ!" 
Sở Ngự Bắc lên xe việt dã chống đạn dời đi,thời điểm đi qua vừa lúc nhìn thấy cô động tác dẫm quần áo, ngón tay thon dài gõ gõ tay lái, như suy tư gì, sau đó tăng tốc nghênh ngang dời đi..... 
"Khụ khụ..."Lộ Tình Không hít phải một ngụm khí lớn,giận run người:"Đầu năm nay thiếu nợ đều là bọn nhà giàu, thật quá đáng! Ngày mau tôi liền đem người đến cửa nhà anh tưới dầu đỏ!" 
Lúc này di động của cô vang lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.