Chương trước
Chương sau
Editor: May

Sở Ngự Bắc né tránh, dùng đũa của mình đánh đũa cô một chút, “Ăn của em đi.”

Tình Không bĩu môi, lại gắp một khối to, một ngụm bỏ vào miệng, mùi ngon mà ăn lên.

“Đúng nha, anh có thói quen sạch sẽ, vẫn là cho tôi ăn đi.” Tình Không thấy anh phát ngốc với thịt kho tàu, nuốt xuống miệng đồ ăn, mới nói thêm.

Sở Ngự Bắc lắc lắc đầu, xúc cơm tẻ trong chén, một ngụm ăn xuống hơn nửa khối còn lại.

Thật ra từ khi Sở Ngự Bắc có ký ức tới nay đều chưa từng có người gắp đồ ăn cho anh, có thói quen sạch sẽ là một chuyện, người khác có dám làm chuyện này hay không lại là một chuyện khác.

Anh phát hiện cô gái nhỏ càng ngày càng thả lỏng, hoàn toàn không có câu nệ và bất an ban đầu, đối với anh cũng càng ngày càng làm càn.

Chỉ là loại làm càn này, đối với anh mà nói, cũng là một loại thể nghiệm thực mới mẻ, anh thực hưởng thụ.

Bọn họ ở chung cũng có thể nói là rơi vào cảnh đẹp.

Ban đầu lúc anh nuôi cô gái nhỏ này, cũng không có nghĩ đến quang cảnh hiện giờ, kết quả này, anh thực vừa lòng.

Tình Không rối rắm nên nói chuyện thu tiền bán bật lửa tiền với anh hay không, lại nghĩ tổng thống trăm công ngàn việc, đại khái sẽ không rối rắm loại việc nhỏ này đi.

Tốt nhất chính là anh tự quên mất vậy cô liền có thể kiếm đủ 60 vạn.

Tình Không ngẫm lại liền cảm thấy vui sướng, vì thế lại gắp thêm một khối thịt kho tàu.

“Thu được tiền bán bật lửa chưa?”

“……” Bàn tính như ý của Tình Không vỡ nát.

Té……

Vì sao cùng là kẻ có tiền, một người hào phóng như thế, một người có tiền hơn, lại keo kiệt như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.