"An Nhã, cô thế nào, muốn tôi đưa cô về hay không!" An Chỉ Manh có chút bận tâm nhìn thấy sắc mặt cô có chút không quá bình thường, quan tâm muốn đưa cô trở về.
Lại không nghĩ tới bị cô cự tuyệt rõ ràng rồi.
"Chị yêu, như vậy thật tốt chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta có thể cùng một chỗ rồi." Kha Trạch Vũ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, nhìn An Nhã rời đi, đáy lòng thậm chí có chút hoan hô nhảy nhót.
An Chỉ Manh có chút bận tâm nhìn dáng người An Nhã đơn bạc, bước đi lảo đảo, thật muốn tự mình đưa cô trở về.
"em nói bậy bạ gì đấy? Đầy phòng học đều là người, làm sao cùng một chỗ rồi!" An Chỉ Manh có chút buồn cười nhìn người này nho nhỏ ý nghĩ hão huyền ở chỗ này.
"Đinh linh linh... Đinh linh linh..."
Kha Trạch Vũ còn không có đắc ý ở chỗ này, cuối cùng có thể đẩy ra người không có phận sự, chính mình và chị yêu trò chuyện, điện thoại di động lại không thức thời vang lên.
"Lão yêu bà" ba chữ thình lình biểu hiện ở trên màn ảnh, An Chỉ Manh liếc một chút, trong lòng không khỏi thay đối phương cảm thấy bi ai.
"Mẹ, uh`m, uh`m, uh`m, được được được, con biết rồi!" Kha Trạch Vũ như một trái cà héo, có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động.
"Chị yêu, hôm nay em không thể giúp chị, em trở về một chuyến, thế nhưng màem không nỡ bỏ chị nha!" bộ dáng thâm tình muốn sinh ly tử biệt thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/3019020/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.