trong mắt các nữ sinh lóe ra mơ hồ ghen tỵ và oán hận, dựa vào cái gì người phụ nữ này nhận hết ân sủng, may mắn như vậy, hạnh phúc như vậy, bị người hận như vậy.
"Manh Manh, cô đã đến rồi nha!" bộ dáng An Nhã không kinh ngạc chút nào, dường như đã sớm biết cô sẽ đến.
"cô... Sao lại thế..." An Chỉ Manh nói năng có chút lộn xộn, không rõ cô ta làm sao lại ở chỗ này.
Lại nói, hiện tại cô đã khỏi hẳn rồi hả?
"Tôi ở bệnh viện rảnh rỗi, nghe nói cô đến đi học, tôi liền đến đây." An Nhã không chút hoang mang giải thích.
"Chị yêu, cô tránh ra, tôi muốn cùng ngồi với chị." Kha Trạch Vũ thật vất vả mới đuổi kịp An Chỉ Manh.
Lại phát hiện cô cùng một mỹ nữ khác nói chuyện, chính mình cũng tiến lên, lại phát hiện bên cạnh cô đã có người, liền mặt lạnh đi qua ra lệnh.
"Ai u! Thật đáng yêu!" vẻ mặt Tô Khả Nghiên vô cùng thân thiết muốn sờ gương mặt Kha Trạch Vũ.
"Bốp!" Kha Trạch Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn bàn tay duỗi ra, trực tiếp đưa tay đánh rớt tay của cô.
nụ cười Tô Khả Nghiên lập tức cứng đơ ở nơi đó, đứa bé này thật sự là không để cho người ưa thích.
Nếu không phải đã sớm biết bé là cháu của Cận Tư Hàn, chỉ sợ sớm đã tát một cái.
"Kha Trạch Vũ, sao em đánh người như thế!" An Chỉ Manh ngượng ngùng xin lỗi Tô Khả Nghiên.
"Ai bảo cô ta mưu toan đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/3019018/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.