Đưa đến người nào đó tâm thần rạo rực, có chút tâm viên ý mã ( mưa nắng thất thường),trong con ngươi có bóng thoáng qua, thanh âm trầm thấp." không xuống nữa, cũng không cho phép đi."
An Chỉ Manh bị sợ trong nháy mắt nhảy ra, còn cố ý cùng anh cách một khoảng cách.
"Chú tài xế, chờ lát nữa ở một ngã tư đường dừng lại là được rồi, chính cháu đi tới." An Chỉ Manh vừa nghĩ tới chờ lát nữa có thể trở lại trường học, tâm tình tung tăng.
"Thiếu phu nhân, lúc sắp đi Tổng thống đại nhân phân phó qua nhất định phải để cho tôi tự tay đưa cô đến cửa trường học, nhìn tận mắt cô vào cửa trường, nếu không không cho phép trở về." Tài xế khổ sở hơi cúi đầu, giải thích lý do mình không thể dừng.
"Dù sao anh cũng không thấy được, chú đi như vậy, coi như là nhìn cháu tiến vào, dù sao chú không nói cháu không nói, cũng không có người thứ ba biết." An Chỉ Manh chưa từ bỏ ý định lại cho ông chủ ý.
Tổng thống này, ra cửa còn phái người quản mình, chính là sợ anh lại ở nơi này lại là chỗ ấy quản mình, mới không để cho anh cùng đi.
Anh trực tiếp quang minh chính đại coi mình là một đứa bé, còn để cho chú tài xế giám sát mình, nhớ tới là ghét.
"Phu nhân..." Chú tài xế khổ sở nhíu mày, hai đầu đều không thể đắc tội, nhưng là khổ ép mình một tài xế nho nhỏ.
" Được rồi, vậy thì đến cửa trường học đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/3019012/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.