Chương trước
Chương sau
"em sẽ rất kiên nhẫn chờ anh, anh làm việc cho tốt nha!" An Chỉ Manh một bên làm mặt quỷ, một bên lui về sau: " Chẳng phải thế anh làm sao nuôi nổi em đây!"

"em..." mắt Cận Tư Hàn thấy cô muốn đụng tới cửa: " cẩn thận một chút!"

An Chỉ Manh thấy anh đứng dậy, càng thêm nhanh chóng lui lại, bịch một tiếng, lúc này khuôn mặt mới nhăn thành mướp đắng.

Thấy anh muốn đứng dậy, cô tranh thủ thời gian ngăn lại. "anh đừng tới đây, em nói rồi chính mình muốn đi, anh an tâm làm việc thì tốt rồi." Lúng túng sờ lên cái đầu nhỏ đi ra ngoài.

"A nha! Tôi làm sao đần như vậy đây, thật sự là xấu hổ chết được rồi!" Một mặt bất đắc dĩ chế giễu chính mình, mỗi lần muốn làm chút chuyện hiền thê lương mẫu nên làm, chung quy xảy ra chuyện.

Vừa ngồi lên xe, An Nham lại bắt đầu gọi điện thoại rồi.

"Mẹ, mẹ có ảnh chụp một nhà bác cả hay không? Thời gian hơi gần một chút." An Nham muốn chứng minh nghi hoặc nơi đáy lòng mình, cũng không phải là không có đạo lý.

"Con trai à, cha mẹ đang du lịch ở nước ngoài? ảnh chụp một nhà bác cả, mẹ cũng không có mang theo bên người." Bà An quay đầu hỏi ông An việc ảnh chụp, lúc này mới khẳng định chưa hồi phục.

"Vậy quên đi! Chờ cha mẹ về nước lại gởi cho con đi!" An Nham đạt được trả lời chắc chắn về sau, ngược lại dễ dàng không ít, luôn cảm thấy nếu thật phát sinh chuyện như vậy, không biết chính mình nên làm cái gì.

"Con trai, mẹ và cha con còn muốn ở nước ngoài rất lâu, ảnh chụp này con có cần gấp hay không?" Bà An nghi hoặc vì sao con trai đối với tấm hình kia cảm thấy hứng thú.

"Mẹ, không có việc gì, mẹ và cha ở bên ngoài chơi vui vẻ một chút thì tốt." Anh cũng không muốn huỷ bỏ hào hứng của cha mẹ, vội vàng nói mấy câu liền cúp rồi.

Dù sao nếu thật là như thế, chính mình nhất định nhịn không được sẽ nói với cha mẹ, thế nhưng đều đã trải qua nhiều thất vọng như vậy, vẫn là chờ điều tra sự thật rõ ràng rồi nói sau!

Ông bà An một mặt mờ mịt cúp điện thoại, điện thoại này của con trai ngữ khí có chút là lạ, nhưng lại không thể nào hỏi, lúc này mới thả lỏng một chút lo nghĩ trong lòng, vui vẻ chơi đại chiến trên bãi cát.

vừa mới buông xuống điện thoại di động, liền thấy xe chở An Chỉ Manh ở bên cạnh chợt lóe lên.

Cô vốn là muốn đi ra ngoài thăm Bùi Á Hạo, anh sớm xuất viện, tuy nhiên còn chưa có khỏi hẳn, nhưng đợi ở bệnh viện cũng không có chuyện gì, thế là quyết định trở về tĩnh dưỡng, cũng để đề phòng chó săn.

An Nham tranh thủ thời gian lái xe đi theo, có lẽ có ít việc, tự mình hỏi một chút, sẽ tuỳ tiện giải tỏa nghi ngờ trong lòng rồi.

"Thiếu phu nhân, đằng sau giống như có chiếc xe theo chúng ta." Tài xế từ bên trong kính chiếu hậu nhìn thấy xe hơi của An Nham một mực theo sát phía sau, lo lắng báo cáo An Chỉ Manh một chút, dù sao nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chính mình khẳng định là chịu không nổi.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi!" An Chỉ Manh quay đầu nhìn một chút, trong lòng tuy có chút nghi vấn, nhưng là anh ta ở trên địa bàn của mình, cũng không dám làm chuyện gì khác người, cho nên không có ngăn cản.

An Nham giống như cảm giác được phía trước có ánh mắt chăm chú nhìn mình, nỗ lực đi phía trước xem xét, tựa như là mình có ảo giác.

Trên đường đi thông suốt, anh cũng thuận thế một mực theo sau lưng mình, giống như không có muốn rời khỏi.

cho đến khi nhìn thấy bệnh viện từ xa xa, An Nham mới dừng xe của mình lại.

An Chỉ Manh nhìn bên trong kính chiếu hậu, chậm rãi dừng cách xa An Nham, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, coi như là anh muốn theo tới bệnh viện này.

Cũng đúng, hiện tại An Nhã cũng ở bệnh viện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.