"Chỉ Manh đây là nói cái gì, nếu cô không có việc, đương nhiên tôi rất vui vẻ rồi. A, đúng, không chỉ cô không có việc gì, mà tối hôm qua còn rất tốt, đúng không, nghe nói tối hôm qua cô ngủ lại ở phòng Bùi Á Hạo..."
Cô, để mặt An Chỉ Manh nóng lên một trận.
"cô nói bậy bạ gì đó!" Cô nhíu lông mày, khó mà che giấu bất an trong lòng.
"Kỳ thật cô cũng không có gì tốt để che giấu, người đàn ông hoàn mỹ giống như Bùi Á Hạo vậy, ai cũng có lúc không giữ được mình thôi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần che che giấu giấu..."
Khẩu khí của cô còn mang theo loại vẻ trêu tức.
"Phó Tiếu Tiếu, cô đủ rồi!" rốt cuộc An Chỉ Manh không nén được tức giận trong lòng, thông suốt đứng dậy, căm tức nhìn Phó Tiếu Tiếu.
"Kỳ thật cô nên cảm thấy may mắn, trong rừng núi này không có Paparazi, coi như cô ngẫu nhiên phóng túng một chút, cũng sẽ không có người nắm lấy đưa tin không tha..." Cô ta vẫn tiếp tục cái đề tài này.
"Tôi với Bùi Á Hạo, chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, phiền miệng của cô thả sạch sẽ một chút." Khẩu khí của cô bất thiện, cau chặt mày.
"A..., phải không? Kỳ thật miệng của tôi đã rất sạch sẽ, cô càng muốn khó nghe, tôi còn có thể tiếp tục nói cho cô nghe nha." Da mặt của cô, có thể dùng để làm giầy đi mưa rồi.
"Làm phiền cô ra ngoài, tôi còn muốn chuẩn bị diễn cảnh hôm nay, không có thời gian nói chuyện phiếm với cô." Nỗ lực áp chế lửa giận, nhưng cô cảm giác mình đã sắp đến cực hạn rồi.
Dù sao tối hôm qua người phụ nữ này cố ý NG, làm hại cô không ngừng làm việc dưới mưa, cô đã không có tìm cô ta tính sổ sách rồi.
Nhưng Phó Tiếu Tiếu giống như cũng không biết cái gì gọi là có chừng có mực, cô chẳng những không có đi, ngược lại tới gần An Chỉ Manh, cơ hồ nói ở bên tai của cô: "cô dám nói cô và Bùi Á Hạo trong lúc đó quan hệ thế nào đều không có? Nhưng phàm là nhìn một màn kia vào tối hôm qua, đều sẽ không tin tưởng..."
An Chỉ Manh nhìn qua mình trong gương, sắc mặt có chút khó coi.
"Thật đáng tiếc, tôi không có mang theo máy ảnh chụp lại toàn bộ quá trình kia, nếu như có, bán cho Paparazi cũng là lựa chọn tốt mà!" Cô ta đang tiếp tục cố tình gây sự với mình.
Bốp!
An Chỉ Manh đột nhiên đứng dậy, một cái tát mạnh mẽ rơi vào trên gương mặt Phó Tiếu Tiếu.
Phó Tiếu Tiếu bụm gò má, mở to hai mắt nhìn cô.
"Muốn nói cho Paparazi sao? Đem cái này nói cho bọn họ sao?" Cô nói tốc độ không nhanh không chậm: "Có lẽ, để cho tôi cũng đem chuyện cô quan hệ cùng đàn ông trong tổ đạo cụ của đoàn làm phim nói cho Paparazi sao?"
sắc mặt Phó Tiếu Tiếu biến đổi lớn, âm điệu đề cao mấy cái dB, cơ hồ là muốn ầm ĩ chết người.
"cô... cô nói cái gì? cô muốn vu oan hãm hại tôi sao? cái người phụ nữ này thật đúng là..."
"Vu oan sao? Hừ." Cô có chút khinh thường mở miệng: "Tôi chỉ muốn đóng xong bộ phim này thật tốt, nếu như cô nhất định phải tới quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không khách khí. Phó Tiếu Tiếu, cô biết rõ tôi không phải loại người mặc cho người ta khi dễ mà?"
Phó Tiếu Tiếu nghiến răng, ánh mắt lộ ra một dạng giết người.
Nhưng cô giống như cũng vô kế khả thi, giận dữ quay người, rời khỏi phòng hóa trang.
Cô muốn đến chế giễu cô ta, lại không khỏi chịu một bạt tai, không có chỗ nói rõ lí lẽ rồi.
"chị Chỉ Manh, chị cực kỳ đẹp trai! Vừa rồi cái tát kia đánh thật là đã ghiền, ha ha!" Tạ Vũ hưng phấn dậm chân.
An Chỉ Manh lại không có cảm giác gì, ngồi xuống, trong đầu vọng lại lời vừa rồi của Phó Tiếu Tiếu, cô có chút bất an, ánh mắt bàng hoàng.
khác với cô tưởng tượng, An Đạo không có nói một lời chuyện ngày hôm qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]