Chương trước
Chương sau
Lúng túng quay đầu qua, ánh mắt dịu dàng không nhìn tới."anh đã nói, đúng lúc tiệm hoa đóng cửa. Thuận tay nhặt về."

"A! Thuận tay - nhặt về!" Cười híp mắt nhìn anh."Vậy xin hỏi tổng thống đại nhân, cửa hàng bán hoa nào đóng cửa vậy? em cũng thuận tay đi nhặt về, ngài cảm thấy thế nào?"

"Khục khục... Ăn cơm đi!" dung nhan yêu nghiệt lóe lên một chút xấu hổ rồi biến mất.

Mắt đen thanh lãnh nhìn món ăn, ưu nhã mà cao quý cắt bò bít tết.

An Chỉ Manh Nhìn thấy bộ dáng anh làm ra vẻ, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, không nhịn được cười.

môi mỏng của Cận Tư Hàn hơi hơi giương lên, cười yêu nghiệt mà mị hoặc.

Thanh âm trầm thấp."Cười vui vẻ như vậy."

"Đúng vậy! Làm sao không cho phép a!"

"Cười vui vẻ như vậy, anh nghĩ tư liệu của em có hẳn là không sai biệt lắm!" Anh cười xinh đẹp, mắt đen mang theo nồng đậm trêu ghẹo.

"Cát..." nụ cười trên mặt nở ra trong nháy mắt, Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp mị hoặc, hảo tâm cô vỡ ra.

Cũng không cười nổi nữa, cúi thấp đầu yên lặng ăn bữa tối.

Anh cười xinh đẹp, mắt đen nhàn nhạt ý cười.

Quản gia ở một bên lén che miệng cười khẽ.

An Chỉ Manh tức giận bất bình ăn xong bữa tối, không thể bỏ mặc người đàn ông không có phong độ, một mình lên lầu.

Quản gia nhìn thấy tổng thống đại nhân tâm tình vui vẻ, có chút bận tâm.

Này làm sao còn không đi dỗ dành đi!

An Chỉ Manh phụng phịu thật lâu trong phòng, cũng không thấy anh đến dỗ mình, lần này lại tức giận thật rồi.

Mở phim thần tượng ra, cố ý mở âm thanh rất lớn.

Nhìn thêm vài phút đồng hồ, thấy anh còn chưa tới, đem tất cả cửa đều mở ra.

Đứng bên cạnh cửa, nghe được tiếng vang rõ ràng, lúc này mới hài lòng trở lại phòng của mình.

Ngồi trên ghế dựa, bắt chéo hai chân, đặc biệt khoa trương hai mắt tỏa sáng xem truyền hình.

Bên tai nhạy bén nghe được tiếng bước chân, cố ý lớn tiếng tán dương."Oa! Rất đẹp trai! Dáng người hấp dẫn! Wow! Đẹp trai ngây người, ánh mắt mị hoặc để cho người ta sảng khoái!"

Cận Tư Hàn trầm mặt, đứng ở sau lưng cô, Nhìn thấy người đàn ông bên trong phim thần tượng quen thuộc làm cho người ta chán ghét.

"Tắt đi!"

Cô tự nhiên bắt chéo hai chân, không nhìn anh.

Cái người đàn ông này, còn lý luận, không dỗ mình còn hung dữ với mình như thế.

" Tắt đi!" Biết rõ cô cố ý chọc giận mình, nhưng anh nghe cái miệng nhỏ nhắn nói ra lời tán dương, vẫn muốn xé nát người đàn ông trên TV kia.

"không tắt! Anh làm thế nào!" Cô cũng phát cáu, được không.

khuôn mặt nhỏ quật cường ngẩng lên nhìn cô, nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt phiết qua không nhìn cô.

Vì người đàn ông này, thế mà cô tức giận với mình?

Mắt đen thâm thúy, hiện ra nồng đậm lãnh ý.

Cánh tay dài duỗi ra."Bốp!" trực tiếp khép lại laptop!

An Chỉ Manh tức giận mở laptop ra, ánh mắt không nháy một cái xem phim thần tượng.

" Bốp..." laptop bị cánh tay dài khép lại lần nữa.

Tức giận mở laptop ra lần nữa, trừng anh một chút.

" Bốp..." laptop khép lại lần nữa.

An Chỉ Manh mở máy tính lần nữa, hai tay ôm laptop, không cho anh khép lại.

Cận Tư Hàn duỗi cánh tay dài ra, dùng sức trực tiếp giành lấy máy tính.

trong nháy mắt An Chỉ Manh đứng dậy, nhảy chân làm sao cũng với không tới máy tính, tức giận rồi! "Cận Tư Hàn, anh có ý gì! Đưa máy tính cho em."

"Không cho phép nhìn!" Cô lại vì người đàn ông khác tức giận với mình, mắt đen hội tụ ánh sáng lạnh lẽo.

Bỗng nhiên quay người, tay cầm máy tính, đi ra ngoài cửa.

Cảm giác được cánh tay bị người tóm lấy, không nhìn cô gái nhỏ sau lưng nắm chặt mình, trực tiếp kéo cánh tay cô cùng đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.