Chương trước
Chương sau
Hiện tại nên ngẫm lại, làm sao liên hệ những người phụ nữ kia rồi.

Chính mình không biết, có rồi, lấy anh làm đầu, hẳn là sẽ có thêm người rồi.

Nhanh chóng thành lập một đội, gọi là đội xem mắt tổng thống.

Rất nhanh, liền tăng thêm hàng trăm người, không thể không nói anh mị lực thật là làm cho mình phục sát đất.

Hơn nửa ngày, đầy ngàn người rồi.

Không thêm được nữa, chỉ trong chốc lát lại đầy, điện thoại di động không ngừng nhận tin tức, điện thoại di động thiếu chút nữa chết máy.

Bận rộn một buổi sáng, chờ cô phát giác đã giữa trưa 12 giờ rưỡi, lại ngẩng đầu phát hiện bàn công tác chẳng biết lúc nào đã không có bóng anh.

"An tiểu thư, bữa trưa của cô." Người đàn ông buông bữa trưa xuống, không đợi An Chỉ Manh há miệng, liền chạy đi không thấy bóng người rồi.

"Tôi rất đáng sợ sao?" Bĩu môi, mở hộp cơm ra.

Phát hiện lại là món ăn hải sản tinh xảo, còn có canh và hoa quả.

Đợi cô ăn xong bữa trưa, liền nhanh chóng suy tính đại kế chạy trốn.

Đợi cô nhìn thời gian lần nữa, đã là hơn năm giờ chiều, thế mà anh còn chưa có trở lại.

"Không đúng! Anh không có ở đây, mình không trốn, ở đây chờ anh đến bắt mình không thành." Muốn rời nơi này, nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lý túi xách của mình.

Lén lút sờ mở ra cửa văn phòng, thấy ngoài cửa không ai, thẳng lưng, đi đến hành lang.

Luôn cảm giác trên đường ánh mắt người khác nhìn mình rất cổ quái, một khắc khi nhìn thấy thang máy này, bỗng nhiên nhào tới nhấn xuống dưới.

Thang máy vừa mở ra, người liền nhanh chóng chuồn vào.

Thang máy thẳng tới lầu một.

"Đinh..."

người cầm đầu trong nháy mắt lao ra, đụng người, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thực xin lỗi."

"Không sao, cô chuẩn bị đi đâu?" Mắt đen tĩnh mịch, nhìn người phụ nữ giống như trốn ra cửa thang máy.

giờ phút này, không phải cô nên ngốc ở văn phòng sao?

An Chỉ Manh thân thể cứng đờ, nụ cười cứng ngắc."Tôi... Tôi không phải tới đón tiếp anh sao? Tổng thống đại nhân."

"Nghênh đón tôi?" Giọng nói hạ nhiệt xuống.

"Ha ha... Đúng vậy đúng vậy..." Treo nụ cười, chân chó tiến lên giúp anh cầm túi xách.

Rất có vẻ nô tài hầu chủ tử, đấm chân xoa bóp, tư thế chỉ cần ngài cao hứng tùy ý sai sử.

"Ừm, về nhà." Nếu bọn ta đi ra, anh cũng không cần ở trên lâu chuyên môn đi đón cô rồi.

Gặp ánh mắt cô quay tròn chuyển loạn, mắt đen tĩnh mịch. Cánh tay dài chụp tới, đem cô ôm vào trong ngực.

thân thể cô cứng đờ, mất tự nhiên mặc anh ôm đi.

Lúc này, chính là thời gian tan tầm. Bên cạnh ánh mắt dò xét của người qua đường, để cho cô không chỗ che thân.

Ánh mắt kia giống như lại nói, chậc chậc, người này cũng là vị hôn thê tổng thống coi trọng, làm sao bộ dạng xấu như thế, mặc như vậy không coi được.

Không biết có phải mình cả nghĩ rồi hay không, cô luôn có một ảo giác người khác lại dùng ánh mắt im ắng khinh bỉ mình.

Cận Tư Hàn thấy cô bị trượt chân N lần, không thể không nhắc nhở."Chuyên tâm bước đi."

"A!" Không yên lòng đi tới, rõ ràng coi như không có ánh mắt các cô.

Thẳng đến đi vào tầng hầm, ngồi lên xe, cô còn một mực không quan tâm.

Vừa lên xe, Cận Tư Hàn liền lấy laptop ra, lại bắt đầu làm việc.

Cô phát hiện làm tổng thống, thật bận bịu, thời gian liên đới đều không buông tha.

Nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn một bên mặt anh tuấn tú, hiếu kỳ hỏi: "anh ăn cơm trưa chưa?"

"Không có ăn." mắt anh thuận thế nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay bùm bùm truyền đạt mệnh lệnh tiếp theo.

" mỗi ngày anh không ăn bữa trưa sao?"

"Ừm."

"Không ăn bữa trưa thân thể không tốt, vì sao anh không ăn! Gọi phần thức ăn ngoài tùy tiện ăn một chút cũng không tốn thêm vài phút đồng hồ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.