Chẳng biết hôm nay não bộ Chân Mạt hoạt động theo phương thức nào lại đi tin lời bác sĩ. Cô bước chân vào phòng, nhanh chóng đi đến bên giường của Viên Thái Bách.
Chân Mạt đứng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, mãi vẫn không có can đảm cúi xuống hôn lên môi Viên Thái Bách.
Vị bác sĩ riêng kia dường như có chút sốt ruột, không ngừng hối thúc Chân Mạt.
“ Chân tiểu thư, cô còn không mau lên. Nếu để đám truyền thống đánh hơi được tổng thống bệnh tình nghiêm trọng, không chỉ ngài ấy gặp nguy hiểm mà cả cái đất nước này cũng sẽ gặp nguy hiểm “.
Bên ngoài là nói thế nhưng bên trong thì khác một trời một vực. Vị bác sĩ kia đương nhiên mong muốn Chân Mạt nhanh chóng cúi đầu hôn một cái nhưng thế cái công việc này cũng không có bị mất, dù gì một nụ hôn cũng không thiệt thòi nhiều tới Chân Mạt.
Nghe bác sĩ nói thế, Chân Mạt liền cảm thấy trách nhiệm trên vai mình hết sức nặng nề. Cứu Viên Thái Bách đương nhiên là chuyện phải làm nhưng hôn anh, việc này đối với Chân Mạt có chút khó khăn.
Cô sống đến từng tuổi này ngoại trừ hôn chó với mèo thì chưa từng hôn đàn ông, lần này bắt cô hôn Viên Thái Bách, ây da, ngại chết mất!
Chân Mạt càng chần chừ bao nhiêu thì vị bác sĩ kia lại gấp gáp bấy nhiêu.
“ Chân tiểu thư tôi nghe nói là tổng thống đợi cô lâu quá mới dính phong hàn, mà một khi dính phong hàn thì rất khó chữa. Chân tiểu thư vì vận mệnh của đất nước cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-bien-thai/6818/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.