Vết thương trên cơ thể cũng không làm giảm đi tốc độ của Viên Thái Bách, rất nhanh toàn bộ sợi dây trói Chân Mạt đã bị anh gỡ bỏ.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, rơi trên cả gương mặt nhỏ nhắn của cô. Tâm trạng Chân Mạt bây giờ vừa hoảng hốt lại vừa sợ hãi. Cô biết, anh rất đau chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài. Một Viên Thái Bách can tâm tình nguyện vì cô như thế, Chân Mạt lại càng thương xót.
“ Không sao rồi, anh đưa em đi “.
Viên Thái Bách thấy sắc mặt cô trắng bệch liền mỉm cười chấn an cô, anh toan đưa bàn tay xoa đầu cô nhưng lại sợ máu dính lên mái tóc đẹp đẽ kia.
“ Đừng. Em tự đi “.
Viên Thái Bách mặc kệ câu nói vừa rồi của cô. Anh hơi dùng sắc, bế ngang Chân Mạt lên, một khắc vừa xoay người liền đụng phải ánh mắt chứa đầy lửa giận của Sơ Dục. Hắn giơ súng nhắm thẳng vào anh.
Lúc này, Viên Thái Bách cũng từ bên hông rút ra khẩu súng lục, chuẩn xác nhắm về phía hắn. Hai người đàn ông mắt đối mắt, khí thế đều bức người, không khí thoáng chốc nồng nặc mùi thuốc súng.
Đoàng!
Cửa phòng bị đạp tung, Sơ Dục trúng đạn của thư ký Lý đau đớn rên lên một tiếng. Viên Thái Bách nhân cơ hội vội đưa Chân Mạt rời khỏi nơi này, anh buông một câu giao nhiệm vụ cho thư ký Lý.
“ Giết! “.
Đưa Chân Mạt lên xe, Viên Thái Bách quả thực đã hết sức lực. Anh dựa vào người cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thong-bien-thai/2406094/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.