Quân Kim đã rối loạn. Thời điểm này, chẳng sợ Hoàn Nhan Hoàn Nhan Tông Hàn có bản lĩnh lớn cũng biết đêm nay chắc chắn dữ nhiều lành ít. Bên ta người kiệt sức, ngựa hết hơi, đã không có ý chí chiến đấu. Còn đối với lúc nãy dĩ dật đãi lao, sĩ khí chính vượng...Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên cười khổ một tiếng. Oát Ly Bất nói không sai, người Nam không thể tin! Tuy nhiên, cũng là hắn xứng đáng. Nếu không phải trong lòng gã còn tồn tham niệm muốn tiêu diệt Thân quân Thái Tử, thì đâu có khả năng trúng kế. Đến loại thời điểm này, nói cái gì cũng đã chậm. Hoàn Nhan Tông Hàn hít sâu một hơi, giục ngựa tiến lên, v - Ngọc Lang Quân, có trả lời không? Vẻ mặt Ngọc Doãn ngưng trọng, cũng giục ngựa tiến lên. Hắn chưa từng gặp qua Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng lại rất ấn tượng cái tên Niêm Hãn. Chủ lực nam hạ phạt Tống hai tay đã dính đầy máu tươi người Hán. Trong lịch sử, đúng là Hoàn Nhan Tông Vọng này lần thứ hai chủ trì trận chiến Khai Phong, một tay tạo thành Mối nhục Tĩnh Khang. Không lâu trước đó, Hoàn Nhan Tông Hàn gần như là không tồn tại trong tưởng tượng của Ngọc Doãn. Nhưng hiện tại, người thân hình tráng kiện lại nhếch nhác thảm hại xuất hiện ở trước mặt hắn. Ngọc Doãn nói: - Đại thái tử có gì chỉ bảo? Hoàn Nhan Tông Hàn do dự một chút, trầm giọng hỏi: - Ta tự biết hôm nay dữ nhiều lành ít, nhưng trong lòng có mấy vấn đề, lại muốn thỉnh giáo. - Đại thái tử mời nói. - Oát Ly Bất và shaman Thiện Ứng là bị lang quân làm hại? - Đúng! Ngọc Doãn khẽ mỉm cười, trả lời gọn gàng. Hoàn Nhan Tông Hàn lại hỏi: Tiêu Khánh Tiêu tướng công rốt cuộc chết vào tay người nào? Ngọc Doãn nói: - Tiêu Khánh chết vào tay ta. - Trạm Hoa Tháp Tử, hai nhuệ tốt Đại Kim ta là bị người nào giết chết? - Cũng là ta. Trong lòng y chấn động. Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt trở nên càng thêm âm u lạnh lẽo. Nếu trước kia, nói không chừng y sớm liền hạ lệnh giết Ngọc Doãn. Nhưng hiện tại, lại không chấp nhận được y đi diễu võ dương oai. Hít sâu một hơi, Hoàn Nhan Tông Hàn lại hỏi: - Tây Liêu, vì sao lại xuất binh? Đây cũng là một vấn đề Nhan Tông Hàn muốn biết nhất. Thời cơ Tây Liêu xuất binh lựa chọn thật sự là quá mức khéo léo. Sớm không hề sớm, muộn không quá muộn. Ngay tại lúc Tống Kim giao phong, sau khi liên quân Niêm Bát Cát Bạch Đạt Đán cùng với Tháp Lĩnh xuất động, Mạc Bắc binh lực hư không. Mà Đại Đồng phủ lại không có rảnh chú ý phía Tây, quy mô xuất động, cũng chiếm cứ Mạc Bắc. Nếu nói là giữa Tống Liêu cấu kết, Hoàn Nhan Tông Hàn tuyệt không tin. Nhưng y lại càng không tin, Triệu Hoàn có loại can đảm liên kết với Tây Liêu này. Cho tới nay, Hoàn Nhan Tông Hàn đều không hiểu chuyện này. Tuy nhiên hôm nay vừa thấy Ngọc Doãn, lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ! Nhớ mang máng, Tây Liêu có một nam viện Đại vương thần bí, hình như cũng tên là Ngọc Doãn. Chỉ có điều, bất luận là ai, đều khó có khả năng đem nam viện Đại vương Tây Liêu liên hệ với kẻ đồ tể bán thịt heo trong thành Khai Phong là một. Cho dù là Tiêu Khánh, cũng không lo lắng phương diện này. Không nói đến giữa Tống Liêu ân oán thâm hậu, đường đường nam viện Đại vương, sao có thể chạy tới thành Khai Phong lý làm đồ tể? Cho dù có người đoán được, cũng sẽ bị người khác cười hắn là cái kẻ ngu. Nhưng hiện tại... Trên mặt Ngọc Doãn hiện lên nụ cười, trầm giọng nói: - Đại thái tử đã đoán được, cần gì phải hỏi nhiều? Quả nhiên! Hoàn Nhan Tông Hàn ánh mắt phức tạp, nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu đột nhiên thở dài sâu kín. - Nói như vậy, người Liêu từ thành Khả Đôn rút đi Tây Châu cũng là mưu trí của ngươi? - Đúng vậy. Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên cảm thấy, mình thua không oan uổng. Một người như vậy, từ lúc mấy năm trước đã bắt đầu tính kế, thật sự là quá mức đáng sợ. Y hạ giọng nói: - Vậy Tôn Hải... - Việc Tôn tiên sinh lại không quan hệ với ta. Là sau trận chiến Hồ Lô Khẩu, hắn chủ động phái người liên lạc cùng ta. Ta thấy hắn có chút tài cán, cho nên liền tin hắn, lại để Đại Thái Tử chê cười rồi. Hoàn Nhan Tông Hàn ngẩn ra, chợt ngửa mặt lên trời cười to. - Mỗ gia thua không oan! Y đột nhiên lớn tiếng quát: - Tống Kim là huynh đệ chi bang, sao Ngọc Lang Quân lại không nghĩ cho quốc gia, tự ý nảy sinh việc binh đao, không sợ bị lão Triệu quan gia các ngươi trách phạt sao? Ngọc Doãn lắc đầu, hạ giọng nói: - Ta cũng là phụng mệnh làm việc, Quan gia sao có thể hỏi tội ta? Nhưng thật ra hôm nay Đại Thái tử phải chết ở nơi này, cũng không biết khi Lang chủ các ngươi biết tin ngươi chết, bộ dạng sẽ thế nào? Ha hả, nói không chừng hắn thật cao hứng, thậm chí còn khả năng phái người nói tạ ơn với ta, ngươi nói có đúng không? Hai gò má Hoàn Nhan Tông Hàn giật giật, nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt càng trở nên âm lạnh. Một lát sau, y đột nhiên lớn tiếng quát: - Nhiều lời vô ích, hãy xem đao của ta đây. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoàn Nhan Tông Hàn la lên một tiếng. Mấy trăm Hợp Trát sau lưng y tuy rằng đã mất ý chí chiến đấu, nhưng nghe Hoàn Nhan Tông Hàn la lên, cũng hò hét theo, đỉnh thương giục ngựa, phát khởi xung phong về hướng quân Tống. Ngọc Doãn ghìm ngựa hoành đao tại chỗ, đối mặt với quân Kim gào thét mà đến, hoàn toàn không sợ. Ở phía sau hắn, Bàng Vạn Xuân hét lớn một tiếng, 800 Hắc Kỳ phóng ngựa bay nhanh, giống như nước lũ hướng tới quân Kim. Hắc Kỳ tiễn đội cung mã thành thạo, vừa phóng ngựa chạy như bay, vừa giương cung cài tên. Nếu ở bình thường, quân Kim mặc trọng giáp, cũng còn có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, Hợp Trát đều khinh giáp hộ thân, đối mặt với mưa tên đánh úp lại căn bản không thể ngăn cản. Tên gào thét, che trời phủ đất. Hắc Kỳ tiễn đội từ lúc Phương Tịch khởi sự, cũng coi là trải qua trăm trận chiến. Thêm với Bàng Vạn Xuân giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí lợi hại hơn cả những thần tiễn thủ trên thảo nguyên. Dưới sự huấn luyện của y, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Hắc Kỳ tiễn đội đương nhiên cao hơn rất nhiều so với quân Tống. Hơn mười Hợp Trát Xông lên trước nhất trong chớp mắt cả người lẫn ngựa bị bắn thành con nhím, ngã trong vũng máu... Hoàn Nhan Tông Hàn cầm trong tay thương lớn phóng ngựa bay nhanh. Cây thương cao thấp tung bay, giống như giao long rời bến. Mắt thấy sẽ phát sinh va chạm trực diện với Hắc Kỳ tiễn đội, lại không nghĩ Hắc Kỳ tiễn đội đột nhiên chuyển hướng rẽ ra từ hai bên quân Kim, quây lại thành vòng bắn tiễn. Quân Kim bị vây ở chính giữa, chỉ có thể chật vật phòng ngự. Nhưng đây là bóng đêm, tên như mưa, sao có thể chống đỡ. Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn ở trong trời đêm. Chiến mã đau đớn mà rên lên, quân Kim kêu khóc hợp ở một chỗ. Làm người ta không khỏi tâm lạnh. Hoàn Nhan Tông Hàn giết đỏ cả mắt rồi, trong lòng biết bị quân Tống cuốn lấy như vậy sớm muộn gì cũng chết. Y nhận rõ ràng phương hướng, thương lớn tung bay, sinh sôi giết mở một đường máu, bổ nhào tới Ngọc Doãn. Ngọc Doãn ghìm ngựa hoành đao tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Nhưng thật ra ở phía sau hắn, Địch Lôi hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiến lên nghênh đỡ. Thiết giản tung bay, vù vù rung động. Hoàn Nhan Tông Hàn vừa mới giao phong, liền thầm nghĩ không ổn. Địch Lôi khí lực kinh người. Mỗi một giản rơi xuống, đều làm cánh tay Hoàn Nhan Tông Hàn run lên. Hai người đánh mười mấy hiệp, tiếng kêu thảm thiết của quân Kim phía sau càng ngày càng rất thưa thớt. Cũng làm cho tâm tình Hoàn Nhan Tông Hàn càng xao động. Gã hét lớn một tiếng, liên hoàn ba phát bức Địch Lôi rồi thúc ngựa chạy. Nào biết được mới chạy ra vài chục bước, chợt nghe ngay phía trước truyền đến một tiếng quát khẽ: - Đại thái tử, để mạng lại. Ám Kim giống như một âm hồn chiến mã, không biết ở đó từ lúc nào, ngăn cản đường đi của Hoàn Nhan Tông Hàn. Con ngựa già này gần như thành tinh. Không cần Ngọc Doãn hạ lệnh, liền gia tốc. Giống như một tên nhọn rời cung, trong nháy mắt liền tới trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn. Ngọc Doãn ở trên ngựa đột nhiên vươn người đứng dậy, Trảm Mã Đao chặn ngang quét ngang, mang theo trận gió làm người ta sợ hãi. Hoàn Nhan Tông Hàn vội giơ thương muốn phong chắn, lại nghe được keng tiếng nổ lớn truyền đến. Vật cưỡi hí dài, hai cánh tay lập tức mất đi tri giác. Người này khí lực thật lớn! Hoàn Nhan Tông Hàn thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng quay đầu ngựa lại. Không nghĩ tới người này không ngờ là kẻ văn võ song toàn, Đại Tống quả nhiên là tàng long ngọa hổ, tồn tại nhân vật như vậy. Chỉ có điều Hoàn Nhan Tông Hàn lại quên, phía sau y còn có Địch Lôi truy kích. Mới chạy ra hai bước, Địch Lôi đã tới trước mặt y rồi. Người mượn mã thế, mã mượn uy người, Địch Lôi nện thiết giản xuống, Hoàn Nhan Tông Hàn còn muốn phong chắn, cũng đã không còn kịp rồi! Chỉ nghe “bụp” một tiếng, đầu của Hoàn Nhan Tông Hàn bị nện mục nát như quả dưa hất, óc vỡ toang. Ngọc Doãn chỉ ngăn trở Hoàn Nhan Tông Hàn một hồi thì không tiếp tục truy kích. Mắt thấy Hoàn Nhan Tông Hàn bị giết, trong lòng hắn trong lúc đó có một cảm giác trống rổng vô cùng khó chịu. Hoàn Nhan Tông Hàn đã chết? Ngọc Doãn thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một chút vẻ vui mừng. Lúc này, Địch Lôi đã tiến lên đem đầu Hoàn Nhan Tông Hàn vừa chặt xuống, đang định đưa cho Ngọc Doãn, đã thấy Ngọc Doãn quay đầu ngựa... - Địch Lôi, Bàng Vạn Xuân, hôm nay không thu tù binh, giết. Địch Lôi và Bàng Vạn Xuân đầu tiên là ngẩn ra, chợt cùng kêu lên đồng ý, xoay người phục lại giết nhập trận địa địch. Phía sau, tiếng kêu không ngừng, nhưng Ngọc Doãn nghe lại như hư ảo, có chút không chân thật...Hoàn Nhan Tông Hàn chết rồi, Tông Vọng chết rồi, Tiêu Khánh chết rồi. Còn có Bồ Sát Thạch Gia Nô, trước đó còn có Đại Thát Bất Dã, Hoàn Nhan Thi Lý, Cao Khánh Duệ...vân vân. Những người đó hẳn là đều là tinh nhuệ Nữ Chân, hiện giờ cũng đã chết hết rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]