🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiêu Khánh đích thật là một nhân tài!
Từ sau khi Tống kim ký minh ước trên biển, y liền bắt tay vào làm tạo ra một thông lộ trên biển, thông qua buôn bán trên biển dưới sự cai trị của Đại Tống thành lập một thông lộ buôn bán ổn định, cũng tạo thành một mạng lưới tình báo bao trùm hải lục. Cũng chính vì có một mạng lưới tình báo như vậy, chẳng những có thể bổ sung ngân khố quốc gia đầy ắp cho Kim quốc, càng làm cho Tiêu Khánh có thể chuẩn xác nắm chặt nhất cử nhất động của Đại Tống.
Sau khi được Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi ý chỉ đến, Tiêu Khánh liền sắp xếp xong xuôi thông lộ rời bến từ Bồng Lai.
Hàng năm lúc này, là ngành hàng hải Bồng Lai phồn vinh nhất. Một lượng lớn thuyền biển ra vào, càng tạo điều kiện tốt đẹp.
Tiêu Khánh chuẩn bị thông qua thuyền biển, đưa Hoàn Nhan Tông Vọng đến Thượng Kinh.
Hết thảy tất cả cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, cũng không nghĩ đến cuối cùng lại xảy ra sai lầm.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhăn mày lại:
- Xảy ra chuyện gì?
Thiện Ứng cười khổ một tiếng nói:
- Lúc nãy ta mới liên lạc được vài người, mới biết được ba ngày trước, là Bạc tư hạ lệnh, cấm chỉ thuyền xuất hàng. Các thuyền của chúng ta tất cả đều bị giam ở bến tàu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ là không thể rời khỏi Bồng Lai.
- Vì sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng không kìm nổi hỏi.
Thiện Ứng nói:
- Nô tài nghe được một ít phong thanh, hình như là nói bên Tri phủ Đăng Châu đã đánh mất vật phẩm quan trọng gì đó, đề phòng vật phẩm từ trên biển đi ra ngoài, cho nên phong tỏa bến tàu, nghiêm thêm kiểm tra, nghe nói là tất cả con thuyền, phải lần lượt kiểm tra. Chỉ có sau khi kiểm tra, mới cho phép xuất bến. Thuyền chúng ta đến muộn, cho nên muốn xếp hạng sau.
Các nô tài đã đi khơi thông quan hệ, nhưng sớm nhất cũng phải mười ngày sau mới có thể rời khỏi.
- Mười ngày?
Hoàn Nhan Tông Vọng run lên, lập tức có một dự cảm không hay.
Hya là đây là hành động nhằm vào ta?
Dường như rất không có khả năng!
Lần này Tiêu tướng công an bài cực kỳ kín đáo, tất cả kế hoạch dù là bản thân mình đến phút cuối mới biết.
Trừ phi...
Trừ phi kế hoạch của Tiêu tướng công từ lúc ban đầu đã bị người ta nhìn thấu, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?
- Quốc sư, nếu không chúng ta đổi sang đi đường bộ?
Thiện Ứng nói:
- Chỉ sợ không quá dễ dàng...Nếu đi đường bộ trở về Thượng Kinh thì phải đi qua đường Hà Bắc. Có thể lang quân còn không biết, đường Hà Bắc nay đã loạn, người Nam kia đã treo thưởng làm cường hào Hà Bắc lộ đã rục rịch.
Đi đường bộ, quả thật là rất nguy hiểm, hơn nữa sẽ trì hoãn thời gian.
Đường biển tuy rằng phiền toái, nhưng lại an toàn một đường thông suốt. Tiêu tướng công trước đây đã an bài người tiếp ứng trên biển. Chỉ cần chúng ta có thể rời bến rời khỏi Bồng Lai, có thể an toàn. Loại này thời điểm, tốt nhất là mau chóng trở về Thượng Kinh, để tránh đêm dài lắm mộng.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng tính toán.
Rời bến Đăng Châu, là an toàn nhất. Đúng như lời Thiện Ứng, nếu đi đường bộ, cần phải trải qua Hà Bắc lộ, khó tránh khỏi gặp được phiền toái. Mà nay Hà Bắc lộ thật sự là hỗn loạn, loạn gần như thành hỗn loạn. Các lộ cường hào đều khởi binh, xoa tay chuẩn bị cướp giết binh sĩ nhà mình. Kể từ đó, dọc theo đường đi tất nhiên sẽ có thật nhiều tai mắt của đạo tặc cường hào. Tuy nói Thiện Ứng võ nghệ cao cường, mình thì trải qua nhiều trận chiến, nhưng dù sao đường xá xa xôi, khó tránh khỏi sẽ có những chuyện phát sinh bất ngờ.
Ừm, Đường biển đích thật là an toàn nhất!
Nhưng vấn đề là, Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy kéo dài càng lâu, lại càng là nguy hiểm, không khỏi thấp thỏm trong lòng.
- Quốc sư, chiếu theo những lời vừa rồi ngươi nói, thật sự thuyền vẫn có thể rời bến?
Thiện Ứng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nghe nói, phàm là thuyền đã qua kiểm tra, xác định không có hiềm nghi thì có thể rời bến...
- Vậy tốn thêm chút bạc, mua một thông lộ?
- Ý Lang quân là...
- Nếu thuyền vẫn được phép rời bến, không bằng nghĩ biện pháp...
Chẳng phải quốc sư có nói, Tiêu tướng công ở trên biển đã đã làm xong an bài sao? Chỉ cần chúng ta có thể rời bến, liền có thể an toàn không lo.
Ta cảm thấy, nếu ở lại Bồng Lai lâu, không chừng có thể còn phát sinh những điều ngoài dự liệu.
Đêm dài lắm mộng...Ha hả, Tiêu tướng công hiện giờ tung tích không rõ, chắc là dữ nhiều lành ít. Dừng ở nơi này càng lâu, lại càng là nguy hiểm. Nếu người Nam ngay cả Tiêu tướng công mà cũng dám ám sát, vậy thì sao dễ dàng buông tha cho ta? Nhất định phải mau chóng rời khỏi đây.
Người ám sát Tiêu Khánh là người Đại Tống sao?
Thiện Ứng hơi sửng sốt, vẫn chưa tranh biện với Hoàn Nhan Tông Vọng.
Loại chuyện này, Hoàn Nhan Tông Vọng càng có quyền lên tiếng. Thiện Ứng thân là quốc sư, nhưng say mê cho võ học, cho nên không am hiểu đối với những chuyện đấu đá tranh giành như này. Lần này lão phụng mệnh bảo hộ Oát Ly Bất quay về Thượng Kinh, chỉ cần Oát Ly Bất có thể bình an tới đó, thì nhiệm vụ của lão coi như đã hoàn thành. Về phần ai nghe theo ai? Thiện Ứng thấy cũng không quan trọng.
- Nếu như thế, sợ là phải dùng một số ngân lượng.
Chúng ta không mang theo nhiều, vẫn phải để các nô tài nghĩ biện pháp. Nếu Lang quân chỉ bảo như vậy, ta sẽ đi an bài. Lang quân nói không sai, ở lại Bồng Lai, đêm dài lắm mộng, vẫn là nghĩ biện pháp mau rời khỏi nơi này.
Hai người thảo luận thỏa đáng, Thiện Ứng liền cáo từ rời đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng tâm thần không yên ở trong phòng, cứ đứng lên ngồi xuống bất an.
Là ai gan lớn muốn giữ ta ở lại đây...
Ngày 28 tháng 8 Nguyên Niên Tĩnh Khang, Tống Huy Tông Triệu Cát nghi trượng đến Khai Phong.
Một triều đình mới rung chuyển đã mở màn. Chỉ là đối với Bồng Lai huyện mà nói, rất nhiều người chỉ quan tâm, khi nào có thể rời bến.
Mắt thấy tháng 9 sắp tới, vốn là mùa giao dịch sôi nổi nhất, lại bởi vì Đăng Châu phủ bị mất một vật phẩm quan trọng mà làm cho Thị bạc Tư hạ lệnh sẽ nghiêm thêm kiểm tra đối với thương thuyền qua lại.
Kết quả là, lượng thuyền lớn hỗn loạn ở cảng Bồng Lai chậm chạp không được rời đi.
Mỗi ngày, đều đã có quân tốt tiến vào cảng, tiến hành kiểm tra từng con thuyền một.
Rốt cuộc là vật gì bị mất?
Không ai biết!
Giữa đường phố lan truyền các câu chuyện, có nói là Tri phủ Đăng Châu mất quan ấn, hoặc nói là Tri phủ Đăng Châu mất bảo vật gia truyền. Càng có người nói, Tri phủ Đăng Châu bị mất, rất có thể là một phần công văn quan trọng...Mọi việc đồn đại ùn ùn như thế càng làm cho người ta cảm thấy thêm nôn nóng. May mà, thái độ quân tốt lên thuyền kiểm tra coi như không kém, cũng không tỏ vẻ hung hãn, hoặc nhiều hoặc ít làm cho nhóm buôn bán trên biển tụ tập ở Bồng Lai bình tĩnh trở lại.
Chỉ có điều thời gian từng ngày qua đi, thuyền tiến vào cảng càng ngày càng nhiều, nhưng thuyền có thể rời khỏi lại vô cùng ít. Nhìn thuyền trên cảng hỗn loạn, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, càng mơ hồ có chút nôn nóng.
Dừng lại ở cảng nửa ngày, cũng không thấy một thương thuyền rời khỏi.
Có thông dịch đi theo hầu hạ, đi tới một tòa tửu lâu ở thị trấn Bồng Lai có tên là Quan Lâu. Quan Lâu này tên đầy đủ là Quan Hải Lâu, ba tầng lầu, có thể nhìn cảnh biển xa xa. Đây cũng là tòa tửu lâu tốt nhất trong thị trấn Bồng Lai. Mặc dù là buổi trưa nhưng đã chật kín, rất nhiều hải thương tụ tập ở đây, bàn luận đủ chuyện, có người còn chửi ầm lên, bất mãn đối với lệnh cấm của phủ nha và Thị Bạc Tư Đăng Châu.
Cũng khó trách, trì hoãn một ngày, sẽ tổn thất rất nhiều ngân lượng.
Mùa đông sắp đến, cấm biển cũng theo đó bắt đầu. Nếu thật sự kéo dài, chỉ sợ việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng trì trệ theo.
Tổn thất này, không chỉ có tiền vàng, thậm chí có thể sẽ mất đi những mối quan hệ cực cực khổ khổ thành lập nên.
Thấy những thương hải lòng đầy căm phẫn mắng chửi, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không quá để ý.
Gã tới nơi này, cũng là muốn hỏi thăm một chút tin tức mà thôi. Xem việc phong tỏa này rốt cuộc đến khi nào thì có thể giải trừ.
Thiện Ứng cũng có liên lạc vài thương nhân trên biển, nhưng bởi vì khác mục đích hành trình nên cũng không thành công. Điều này cũng khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng trở nên sốt ruột, ngồi trong tòa tửu lâu một lát liền chuẩn bị đứng dậy rời khỏi. Nhưng vào lúc này, chợt thấy dưới lầu đi tới một người.
- Cuối cùng đã giải quyết xong!
Người nọ vừa lên lầu, liền lớn tiếng nói.
Có người biết y hỏi vội:
- Tư Mã đại quan nhân, chứ không phải là xóa bỏ lệnh cấm rồi hả?
- Không, mà là bên ta vừa được kiểm tra xong, sáng sớm ngày mai có thể rời bến rồi.
- Thì ra là thế...Vậy phải chúc mừng đại quan nhân rồi.
- Đúng vậy, chậm trễ rất nhiều ngày, cuối cùng đã quyết xong...Chỉ có điều trì hoãn lâu như vậy, lại có chút phiền phức. Trước đây và bên Tuyên Châu đã định phải trước ngày 20/9 đem hàng hóa vận chuyển tới Tuyên Châu. Lần này chậm trễ bốn năm ngày, cũng không biết có đúng hạn đến không. Nếu chậm trễ thời gian, không chừng có thể mất cả chì lẫn chài.
Các thương nhân trên biển không kìm nổi liên tục gật đầu.
Bọn họ làm kinh doanh như này, không được thất hẹn.
Hai chữ uy tín này cực kỳ quan trọng, nếu chậm trễ thời gian, tất nhiên sẽ có nhiều khó khăn.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là một nhóm buôn bán trên biển. Có thể làm được gì chứ? Phong tỏa cảng, là Thị Bạc tư liên hợp với phủ nha Đăng Châu thông báo, cho dù là bọn họ lại có tiền, cũng không có cách nào khác. Mặc kệ làm thế nào, nhưng Tư Mã đại quan nhân này cuối cùng đã có thể rời khỏi. Còn bọn họ thì sao? Vẫn còn phải tiếp tục chờ đợi. Về phần phải đợi tới khi nào, ai cũng không biết. Chỉ hy vọng có thể mau chóng rời bến, còn tiếp tục trì hoãn nữa, giống như kia Tư Mã đại quan nhân nói, thật sự là mất cả chì lẫn chài rồi!
Tuyên Châu?
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được địa danh này, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Tuyên Châu thuộc cai quan phủ Liêu Dương Đông Kinh nước Kim, chẳng phải vừa lúc tiện đường? Hoàn Nhan Tông Vọng vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Tư Mã đại quan nhân kia.
- Xin hỏi đại quan nhân sắp đi Tuyên Châu?
Hoàn Nhan Tông Vọng có thể nói được lưu loát khẩu âm tiếng Hán Yến Vân, thậm chí không mang nửa điểm khẩu âm Nữ Chân.
Bồng Lai là cảng khẩu, buôn bán trên biển từ nam chí bắc rất nhiều, không thiếu khách nhân Yến Vân. Cho nên nói tiếng Hán Yến Vân sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Tư Mã đại quan nhân ngạc nhiên nhìn nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Y thở dài, cười khổ nói:
- Nhắc tới cũng là phiền toái, nơi này trì hoãn quá lâu rồi, sau khi rời bến phải đi đến Lai Tô, từ Lai Tô xuống thuyền, dỡ hàng hóa, rồi mới đi đến Tuyên Châu. Đi lại như này, cũng không biết phải kéo dài bao lâu nữa.
Lai Tô thuộc cai quản Tô Châu.
Tuy nhiên Tô Châu này không phải là Tô Châu Đông Nam Đại Tống, mà là Tô Châu người Nữ Chân.
Vị trí địa lý này là cảng khẩu Lữ Thuận đời sau, cũng là một cảng quan trọng mậu dịch trên biển giữa Kim quốc và Đại Tống.
Ánh mắt Hoàn Nhan Tông Vọng sáng hơn, thầm nghĩ: vừa lúc tiện đường.
Gã do dự một chút, chắp tay nói:
- Xin hỏi cao tính đại danh của đại quan nhân?
- Ồ, ta là Tư Mã Tĩnh, nguyên quán Di Châu, dựa vào này ngành hàng hải làm giàu...Hai năm trước cũng làm chút hoạt động tại thành Khai Phong, nhưng không nghĩ đầu năm có một trận chiến loạn, gần như là mất cả chì lẫn chài. Chỉ đành chịu làm tiếp nghề cũ này.
Tư Mã Tĩnh vừa dứt lời, chợt nghe một bên có người cười nói:
- Đúng vậy, hai năm trước, Tư Mã đại quan nhân tại Khai Phong coi như là nhân vật số một.
Ha hả, vì một nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác, cuối cùng ôm mỹ nhân về, không biết có bao nhiêu người ghen tị rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng vốn còn có chút nghi ngờ, nhưng nghe xong những lời này thì, lập tức yên tâm.
Gã khẽ mỉm cười:
- Hóa ra là Tư Mã đại quan nhân, thật sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Nói ra thật xấu hổ, ta ở Liêu Dương phủ cũng có chút kinh doanh, vốn định đi đường biển trở về, không ngờ...Mới vừa rồi nghe Tư Mã đại quan nhân nói vậy, cho nên mặt dày tiến đến muốn nhờ. Ta cũng đang phải đi Lai Tô một chuyến, không biết có tiện không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.