🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lỗ Trí Thâm có chút mơ hồ, cảm giác đầu óc choáng váng.
Tuy nói ông ta đã từng làm Đề Hạt, nhưng chỉ là một mãnh tướng xông pha chiến đấu chứ không phải là Thống soái bày mưu nghĩ kế.
Tuy nhiên, Lỗ Trí Thâm vẫn hiểu được một ít vấn đề: Tống Kim một khi khai chiến, tình hình kia chỉ sợ cũng không tốt đẹp như ông ta tưởng.
- Tiểu Ất quả nhiên có hiểu biết, mặc dù ta nghe không hiểu lắm, nhưng cũng thấy có lý.
Lỗ Trí Thâm cũng không phải là loại người ưa sĩ diện, nghe Ngọc Doãn nói có lý, lập tức hạ thấp tư thái, lộ ra vẻ mặt thỉnh giáo. Cho tới tận lúc này, Ngọc Doãn cũng không giấu diếm đều gì, dù sao việc kế tiếp hắn cần phải làm là cần phối hợp với Lỗ Trí Thâm. Người giống Lỗ Trí Thâm như thế, nhất định phải đối xử thành thật thẳng thắn. Nếu như dối gạt dù chỉ một lần, một khi bị ông ta biết, coi như là đã cắt đứt phần nghĩa tình này. Mặc kệ như thế nào, Lỗ Trí Thâm có ân truyền nghề cho Ngọc Doãn, đương nhiên Ngọc Doãn không muốn mất đi người bạn này.
Trầm ngâm một lát, Ngọc Doãn hạ giọng nói:
- Nước Liêu đã không còn, nhưng người Liêu vẫn còn.
Người Lỗ hung tàn dũng mãnh, chỉ bằng vào sức lực của một mình nước Đại Tống ta, sợ cũng khó có thể giữ được. Nửa năm trước, Tiểu Ất đi về phía tây Mạc Bắc, đã từng kết giao với một vài người Liêu. Hiện nay những người Liêu này, đã sống yên ở Tây Châu, hơn nữa đã đạt thành minh ước với Tây Hạ.
Ca ca vừa mới nói đi Hoàn Châu, Tiểu Ất liền đột nhiên nhớ tới việc này.
Có thể nhờ ca ca đóng giữ biên cương, mở một con đường thuận tiện ở Tây Châu cho ta được không? Người Liêu ở Tây Châu đối với người Lỗ hận thấu xương, nhưng vì vật dụng thiếu thốn. Mà Đại Tống ta vật dụng lại dư thừa, có thể bù đắp cho nhau... Người Liêu ở Tây Châu lớn mạnh, đang kiềm chế binh mã người Lỗ ở mạc Bắc. Do đó, mặc dù Tống Kim có khai chiến, ở một mức độ nào đó, cũng có thể giảm bớt áp lực cho biên cương.
Lỗ Trí Thâm nghe xong, mày nhăn lại.
Rõ ràng Ngọc Doãn muốn buôn lậu vật dụng cho giặc mà... Nếu như đổi lại là người khác, nói không chừng Lỗ Trí Thâm đã vỗ cho hắn một chưởng rồi giết chết rồi.
Nhưng với Ngọc Doãn thì khác, Lỗ Trí Thâm tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng hiểu biết rất sâu.
Theo nhận xét của Lỗ Trí Thâm, Ngọc Doãn cũng là người đàn ông tốt. Một lời nhiệt huyết, cũng là hết mình hết sức vì đất nước. Hơn nữa hắn hiểu biết nhiều, nhìn xa trông rộng, một vũ phu như y không thể sánh. Nghe qua, dường như cũng có đạo lý, chỉ là sự việc này...
- Tiểu Ất, lúc này ta không dám nói nhất định có thể làm được, nhưng sẽ hết sức giúp đỡ.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Lỗ Trí Thâm cắn răng một cái, đã quyết định được chủ ý:
- Lần này ta sẽ tin ngươi, sau này nếu như ta biết ngươi lừa gạt ta, nhất định ta sẽ không để yên cho ngươi.
- Ca ca, chuyện Tiểu Ất nhờ, tuyệt đối không có một chút tư tâm.
Lỗ Trí Thâm chấp nhận làm chuyện này khiến cho trong lòng của Ngọc Doãn giống như đã buông xuống một tảng đá.
Lúc này, trời đã tối đen.
Bầu trời dày đặc hơi sương, loáng thoáng có thể nghe được tiếng sấm truyền đến từ phía chân trời.
Dông tố sắp đến!
Ngọc Doãn và Lỗ Trí Thâm thấy tình hình như vậy, liền cùng nhau xuống núi trở về thiền viện.
Một đêm cuối cùng của Tuyên Hòa năm thứ sáu, cứ như thế mà kéo dài. Sau khi Ngọc Doãn xuống núi, bèn trở lại chỗ ở của mình, trước tiên viết một phong thư. Rồi sau đó ở yên bên trong ngôi nhà nhỏ, chiếu theo toạ công của Bát Đoạn Cẩm trưởng lão Trí Hiền truyền thụ cho, bắt đầu tu luyện.
Bên trong Lục Hòa tự, hết sức trang nghiêm.
Đại Hùng bảo điện đèn đuốc sáng trưng, các tăng nhân đã ở điệu bộ khóa, chuẩn bị đón mừng năm mới sắp đến.
Thời gian dần dần trôi qua, sau khi Ngọc Doãn tập luyện tọa công của Bát Đoạn Cẩm rồi cảm giác tinh thần rất phấn chấn, liền đứng dậy đi ra thiện phòng.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đến Đại Hùng bảo điện đi thăm tăng nhân của Lục Hòa tự đón giao thừa, đã thấy một tiểu sa di, mang theo vài người từ cửa bên hông chùa đi tới. Những người này thần thái rất vội vàng, đợi đi đến gần, Ngọc Doãn liếc nhìn bèn nhận ra người đàn ông theo sát phía sau tiểu sa di chính là Thi Toàn, quan coi ngục đại lao Hàng Châu.
- Ngọc Đô Giám. Võ Đề Hạt cứu ra rồi!
Thi Toàn hạ giọng, bước nhanh đi lên trước, chợt hướng về phía sau vẫy tay một cái, chỉ thấy hai thanh niên khôi ngô mang một bộ ván giường bước nhanh tới trước.
Tiểu sa di này, chính là tiểu sa di mà ngày trước khi Ngọc Doãn đến Lục Hòa tự được Ngọc Doãn thưởng tiền.
Y cũng đi đến bên cạnh Ngọc Doãn, dùng âm thanh non nớt nói:
- Ngọc Đô Giám, trưởng lão nói đem người trước an trí ở bên Trưởng lão Trí Thâm, đợi ông ấy làm xong vãn khóa thì liền đến đây trông coi. Có chuyện gì, cứ nói với ta, ta sẽ đi liên lạc.
Tiểu sa di này tên là Tiểu Thạch Đầu, pháp danh là Cô Nhi, từ nhỏ được Trí Hiền trưởng lão nuôi dưỡng.
Ngọc Doãn gật đầu, liền kêu Thi Toàn và hai người kia đến, hướng thiền viện Tùng Lâm đi đến.
Vừa đi, một bên hắn vừa hỏi:
- Thi Đại Lang, mọi việc thuận lợi chứ?
- Bẩm Đô Giám, mọi việc đều thuận lợi.
Tiểu nhân nhân lúc chạng vạng, cứu Võ Đề Hạt từ trong lao ra, đem cái thi thể kia đặt ở trong lao. Sau đó Lý tri châu tiến đến tuần tra, sau khi phát hiện thi thể kia liền sai người khám nghiệm tử thi đến kiểm tra... Ha ha, cũng may người khám nghiệm tử thi đã được ta mua từ trước, hết thảy tiến hành cũng rất thuận lợi. Chỉ có điều khi xuất hiện ở thành, bị Tào Thành tay sai của Lý cẩu ngăn lại hạch hỏi một chút, rất may là không có lộ ra sơ hở, coi như là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm). Chỉ có điều thương thế của Võ Đề Hạt quá nặng, từ đêm qua bắt đầu hôn mê bất tỉnh...
Tiểu nhân không biết, hắn có chống đỡ nổi qua đêm nay hay không!
Sau khi Ngọc Doãn nghe xong, liền bảo đến gần, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ đôi câu.
Rất nhanh, đoàn người đã tới trước sân của thiền viện Tùng Lâm, Ngọc Doãn hô hai tiếng, Lỗ Trí Thâm liền đi ra phật đường...
- Ca ca mau tới giúp đỡ, Võ Đề Hạt đã giải cứu ra.
Lỗ Trí Thâm nghe vậy, vội xoay người dẫn đường:
- Hãy đến nội đường nghỉ ngơi.
Hai thanh niên cũng không dám chậm trễ, cùng đi theo Lỗ Trí Thâm tới nội đường.
- Đây là hai huynh đệ ở trong tộc của ta, người mập kia tên là Thi Dũng, người gầy kia tên là Thi Ân... Lúc trước Thi Ân, đã từng bái Võ Đề Hạt làm môn hạ tập võ, dù chưa bái sư, cũng như đã có tình thầy trò. Hai người này rất đáng tin cậy, cứ để ở lại đây hầu hạ Võ Đề Hạt. Ta vốn định tìm hai cô nương biết chuyện, nhưng lại lo các nàng nhát gan, để lộ tin tức...
- Chuyện này, có bao nhiêu người tham gia?
- Ngoại trừ tiểu nhân và hai huynh đệ trong tộc này, chỉ có người khám nghiệm tử thi biết.
Ngọc Doãn gật đầu khen ngợi:
- Như thế rất tốt, những chuyện như thế này, người biết càng ít càng tốt, nếu không sẽ sinh trắc trở...
Đúng rồi, ngươi lập tức trở về trong thành, đem cái thi thể kia xử lý ổn thỏa, chớ để bị người nhìn ra sơ hở, rước lấy tai họa thì mới được.
Thi Toàn vội vàng gật đầu ưng thuận, sau khi đã an trí cho Võ Tòng xong, liền kêu Thi Dũng lên rồi vội vàng rời đi.
Lúc này mang theo một hộp đến, Ngọc Doãn bảo y đi nấu nước, sau đó liền đi vào bên trong phật đường.
Ngày thường, Lỗ Trí Thâm rất ít sử dụng ngọn đèn dầu. Tuy nhiên tối nay lại đốt ngọn đèn, kiểm tra thương thế cho Võ Tòng. Thi Ân đứng ở bên cạnh giường, vẻ mặt căng thẳng. Lúc Ngọc Doãn tiến vào, y liền vội vàng tiến lên thi lễ với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn liếc mắt đánh giá trên dưới Thi Ân một cái, thấy thanh niên này mi thanh mục tú, nghi biểu bất phàm.
Thi Ân?
Đây không phải là Kim Nhãn Điêu trong truyện Thủy Hử sao?
- Thương thế Võ Đề Hạt như thế nào?
- Bẩm Đô Giám, ca ca thương thế rất nặng... Lý cẩu kia vì lấy lòng Thái Kinh, lại luân phiên sử dụng đại hình với ca ca.
Ta hận không đủ bản lĩnh, nếu không nhất định sẽ đi giết Lý cẩu kia, báo thù cho ca ca.
Thi Ân nói xong, liền nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Doãn vỗ vỗ bả vai y, bước nhanh đến bên giường.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy người đàn ông nằm ở trên giường kia, hình dáng gầy yếu, rất thê thảm... Thân thể của hắn cao, ước chừng trên 190 cm, thân thể cao lớn. Chỉ có điều mình đầy thương tích, toàn thân không có nửa chỗ lành lặn. Gương mặt chữ điền, máu me đầy mặt, xương gò má nhô ra, hốc mắt sâu hoắm. Một đôi mắt hổ nhắm chặt, sắc mặt vàng như nến không có chút huyết sắc nào.
Ngọc Doãn vừa mới đến gần, liền ngửi thấy một mùi hôi thối.
Mày nhăn lại, giơ tay cởi bỏ quần áo, chỉ thấy có một số vết thương nơi miệng, đã bắt đầu thối rữa.
- Ca ca, tình hình như thế nào?
Lỗ Trí Thâm xoa xoa cái đầu trọc, thở ra một hơi nói:
- Tên quan chó kia thật ác độc, nếu không bởi vì y thể cốt cường kiện, chỉ sợ đã chết từ lâu rồi.
Hiện tại ta cũng chỉ có thể trị liệu đơn giản cho y, đợi khi lão hòa thượng đến đây, sẽ xử lý tiếp.
Đúng rồi, cho ta một viên thuốc bổ khí, trước tiên nghĩ cách kéo lại mạng của y... Ngươi xem bộ dạng của y như vậy, chỉ trị liệu đơn giản cũng đã phiền phức.
Ngọc Doãn nghe xong, cũng thấy khó xử.
Nếu chỉ là một ít vết thương nhỏ, hắn và Lỗ Trí Thâm còn có thể xử lý.
Nhưng thương thế nặng như vậy, đã vượt qua năng lực của hắn... May mắn An Đạo Toàn chế biến một ít thuốc chữa thương cho hắn, trong đó viên thuốc bổ khí này, là dược vật dùng để bổ sung nguyên khí. Võ Tòng nguyên khí tổn hao nhiều, nếu không nghĩ cách bảo vệ, không đợi đến lúc xử trí hoàn toàn miệng vết thương của y, chỉ sợ người cũng đã chết rồi. Về mặt này, quả thật đúng là cần trưởng lão Trí Hiền hỗ trợ.
Một hảo hán như thế, lại rơi vào kết cục như vậy!
Ngọc Doãn âm thầm thở dài một tiếng, trong lòng trào lên một loại áp lực khó hiểu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.