Nói vậy thiếu gia đã có tính toán ổn thỏa, loại chuyện này cũng thật sự không cần y phải lo lắng. Chỉ có điều những thứ bổ dưỡng kia giá cả rất đắt, tiền trong nhà cũng không còn nhiều, thật sự phải tính toán cẩn thận mới được. Sau khi Cao Thế Quang đi xuống, Ngọc Doãn đứng lên hoạt động chân tay ở thượng đường. Ngày đó ở Đông Kinh, bị Thiện Ứng đánh hai chưởng thân mình quả thật bị thương không nhẹ. Cũng may trên người Ngọc Doãn có nội tráng đan do An Đạo Toàn bào chế, tuy nói đan dược này là để lúc hắn tập võ mà dùng, nhưng đối với thương thế của hắn thì cũng có ích rất lớn. Từ Đông Kinh đến Hàng Châu, ngàn dặm xa xôi, đường xá nhấp nhô. Nếu không có nội tráng đan này, nói không chừng Ngọc Doãn đã không đến được Hàng Châu. Nhưng dù vậy cũng cần phải trên dưới một trăm ngày mới có thể bình phục. Ngọc Doãn thầm tính toán thời gian, nếu thật sự bình phục hoàn toàn thì phải chờ tới năm sau mới khỏi hẳn. Nhưng nếu thật như thế, chẳng phải là mấy tháng bỏ không sao? Trong thâm tâm Ngọc Doãn cũng không đợi được lâu như thế. Cũng không biết, năm trăm ngàn quan kia Thập Tam lang đã đưa tới chưa. Tính toán thời gian, Cao Sủng cũng phải trên đường trở về rồi, nói không chừng hiện tại đã đến Đông Kinh. Ngọc Doãn tỉ mỉ tính toán một chút, năm trăm ngàn bạc quan, trong đó có một trăm ngàn quan thuộc đám người Điền Hành Kiến, còn lại bốn trăm ngàn quan còn phải chia lãi bên Lăng Chấn một ít, còn số này sợ là không thể quá ít. Còn nữa, Lăng Chấn còn giúp Ngọc Doãn nghiên cứu chế tạo hỏa dược kiểu mới, như vậy cũng cần phải có một lượng tài chính chống đỡ.Nếu như tính toán, một trăm ngàn quan chỉ sợ không thể thiếu. Trong tay Ngọc Doãn chỉ còn lại ba trăm ngàn quan. Gia nghiệp thành Khai Phong không thể mất đi, Dương Tái Hưng cần lên chức, Ngưu Cao, Cao Sủng cũng phải nhập ngũ, không thể thiếu phải chi một số tiền lớn. Còn nữa, lò mổ Liền Kiều phải khuếch trương, còn phải chiêu nạp thêm nhân sự, thuận tiện chuẩn bị quan hệ trên dưới ở phủ Khai Phong, tương lai hiệu dụng cho Ngọc Doãn. Việc này nếu tính toán, để lại hai trăm ngàn quan tại Khai Phong cũng không nhiều lắm. Như thế, Ngọc Doãn có thể chi chỉ còn lai một trăm ngàn quan. Một trăm ngàn quan, nghe có vẻ như rất kinh người. Trong Thủy Hử truyện, sinh thần Cương của Đồng Quán cũng chỉ một trăm ngàn quan mà thôi. Số tiền này nếu thật sự sử dụng đến, chỉ sợ là... Ngọc Doãn nghĩ đến đây, liền không kìm nổi mày nhíu chặt. - Tiểu Ất, mau xem chúng ta hôm nay tìm được cái gì? Ngay lúc Ngọc Doãn trầm tư ở đường thượng, hai người Trần Đông và Trương Trạch Đoan hưng trí bừng bừng đi tới đại sảnh. Trong tay Trần Đông còn mang theo một con ba ba, ước chừng nặng năm cân, mà trong tay Trương Trạch Đoan thì cầm theo một vò rượu. - Hai vị ca ca, đi đâu vậy? - Ha hả, hôm nay Trương tiên sinh Kim Quỹ Đường mời chúng ta đến Linh Ẩn tự du ngoạn. Trên đường về gặp người ta buôn bán thứ này, Trương tiên sinh nói thứ này rất có ích cho thể cốt, ta liền mua về cho Tiểu Ất điều dưỡng. Đại huynh nhân tiện còn đào một vò rượu thuốc bên Trương tiên sinh, nghe nói là đại bổ, rất có hiệu quả. Ha hả, vì cái bình rượu này mà Đại huynh đã đổi bằng bức họa của Tô học sĩ đấy. Trương tiên sinh chính là vị danh y Hàng Châu đã khám và chữa bệnh cho Ngọc Doãn. Tên là Trương Phàm, mặt dài như mặt ngựa nên có biệt hiệu là Mã Diện Trương. Y thuật của ông ta tuy không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh như An Đạo Toàn nhưng cũng là có thực tài. Quan hệ giữa Mã Diện Trương và Ngọc Doãn bình thường, nhưng lại rất thân thiết với Trương Trạch Đoan. Thứ nhất là hai người cùng họ, hơn nữa hai nhà có quan hệ năm trăm năm trước; thứ hai, Mã Diện Trương tính cách thích tranh, còn yêu thích sưu tầm mặc bảo của Tô Đông Pha cư sĩ. Ở Đông Kinh, vật phẩm của Tô Môn Tứ Học sĩ bị nghiêm lệnh không được lưu truyền, nhưng ở Hàng Châu, lệnh cấm này lại không có tác dụng. Lúc trước Tô Đông Pha làm Tri châu Hàng Châu không chỉ đào Tây Hồ, xây dựng trường đê, còn khai thông Mao Sơn, kiều muối hai sông, đào sáu giếng khiến dân chúng Hàng Châu được uống nguồn nước ngọt mát lành... Đủ loại việc này đã tạo nên địa vị của Tô Đông Pha trong lòng dân chúng Hàng Châu. Cho nên mặc bảo của ông ta đương nhiên được thế nhân quý trọng. Khi Trương Trạch Đoan từng ở Đồ Họa Viện đã từng ngẫu nhiên có được mặc bảo của Tô Đông Pha, vẫn luôn giữ gìn bên người. Mà nay chỉ vì một vò rượu mà không tiếc dùng bảo vật này để trao đổi, sao không làm cho Ngọc Doãn cảm động? Đồng thời, đây cũng chứng minh bình rượu thuốc này của Mã Diện Trương rất bất phàm, Ngọc Doãn vội đứng dậy cảm tạ Trương Trạch Đoan, đã thấy y khoát tay chặn lại, tiến lên đỡ hắn ngồi xuống ghế: - Tiểu Ất với sức khỏe này thì nên nghỉ ngơi sớm đi. Tiền đồ sau này của Thiếu Dương đều phó thác vào Tiểu Ất, chỉ là một bức tranh thôi, có gì đáng giá đâu? Hơn nữa mặc bảo này tuy là thuộc sở hữu của ta, nhưng không làm ta vui vẻ, cho nên đổi thì đổi rồi, làm không được đại sự, Tiểu Ất đừng nhiều lời nữa. Trong lòng Ngọc Doãn chợt dâng lên sự ấm áp. Hắn nuốt những lời cảm kích vào trong, chỉ vào Trương Trạch Đoan, cười: - Vậy thì Tiểu Ất từ chối là bất kính rồi. - Lão Cao lão Cao, mau mang những thứ này đi nấu đi. Đúng rồi, ngươi tiện thể đến Kim Quỹ gia tìm Mã Diện Trương nói hắn chế thuốc cho Tiểu Ất thì đừng bỏ vị này vào nữa. Cao Thế Quang ở bên ngoài nghe vậy vội vàng chạy vào. Nhận lấy con ba ba trong tay Trần Đông, đáp lời rời khỏi chính đường. Trương Trạch Đoan đặt bình rượu sang bên, cùng Trần Đông ngồi xuống. Ngọc Doãn lúc này mới mở miệng: - Hai vị ca ca, đã nhiều ngay ở trong thành Hàng Châu, có nhìn ra manh mối gì không? Trần Đông cười: - Dường như vị Lý tri châu kia không hoan nghênh lắm đối với Tiểu Ất ngươi. - Ồ? Trần Đông đứng dậy, rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Trương Trạch Đoan, rồi trầm giọng nói: - Phủ Hàng Châu hiện nay quân bị lỏng lẻo, khí không hưng. Trước đây Phương nghịch tặc làm loạn, khiến Đông Nam sinh linh đồ thán, phủ Hàng Châu này càng đứng mũi chịu sào. Ta và Đại huynh nhiều này đi lại trong phố chứng kiến cảnh hoang tàn khắp nơi, Lý tri châu đối với sự việc Ứng Phụng Cục thì chẳng để trong lòng. Lần này Tiểu Ất đến, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn nảy sinh sự bất mãn với Quan Gia. Còn nữa, ta còn nghe được, Ứng Phụng Cục mở được mấy tháng, Lý Chuyết kia đã dùng toàn bộ tiền lương để tu sửa phủ đệ của hắn.Tiểu Ất đến thì hắn ta được nhận tiền ít hơn rất nhiều, cho nên trong thâm tâm rất đề phòng Tiểu Ất. Ngọc Doãn nghe xong mày nhăn lại. - Nói như thế, ta đến nhậm chức làm ảnh hưởng tiền lương của hắn? Trần Đông cười lạnh một tiếng nói: - Đơn giản nói một trại lính mấy trăm người không được nhận quân lương, mỗi tháng cũng phải được hơn ngàn quan. Trước kia, Lý Tri châu một mình độc tài quyền to, quả thật là hết sức vui sướng. Mà nay Tiểu Ất tới phân chia tiền thu của hắn, sao có thể để ngươi đạt ý nguyện? Tiểu Ất đã đến Hàng Châu hơn mười ngày, Lý tri châu ngoại từ ngày đầu gặp Tiểu Ất thì sau không có tin tức gì.Nghĩ chắc thằng đó đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi Tiểu Ất đi, quả quyết không để Tiểu Ất thỏa mãn tâm nguyện. - Lý Chuyết này hình như là đỗ tiến sĩ trong những năm Sùng Ninh. Trương Trạch Đoan đột nhiên mở miệng, cũng khiến cho Trần Đông hơi sửng sốt. - Đúng vậy, gã đó đỗ tiến sĩ năm Sùng Ninh thứ hai. - Ha hả, vậy là đúng rồi, Lý tri châu bất mãn với Tiểu Ất chỉ sợ không những bị phân chia quyền bính với hắn, mà còn bị sai khiến nữa.Trước đây Tiểu Ất ở Đông Kinh có thể nói là đắc tội với nhiều người, tuy nói hiện giờ đã đi Hàng Châu, những người đó sao dễ dàng bỏ qua? Đừng quên Hàng Châu này cũng là căn cơ của Thái tướng. Mà Lý tri châu này mặc dù đầu phục Thái Tử, nhưng cũng là môn sinh của Thái Tương. Nếu Tiểu Ất thật sự muốn nắm quyền,chẳng phải sẽ khiến những người đó ở Đông Kinh thất vọng sao? Trần Đông nghe xong lập tức gật đầu. - A, suýt nữa lại quên việc này. Ngọc Doãn hít sâu một hơi, nở nụ cười chua xót. Thái đảng với hắn mặc dù chưa từng xung đột chính diện, nhưng gút mắc ân oán này rất sâu cũng khiến người ta nảy sinh sự kiêng kè. Dù là có Hoàng Thái tôn Triệu Kham bảo hộ sợ cũng khó có thể chu toàn. - Vậy thì ta tới Hàng Châu chẳng lẽ hoạt động còn khó hơn? - Sợ là không chỉ còn khó hơn, mà còn ẩn giấu sát cơ. Tiểu Ất làm chủ chiến sự Ứng Phụng Cục, nếu không thể mau chóng chỉnh đốn và sắp đặt, sớm muốn gì cũng sẽ bị người ta buộc tội. Đúng vậy, chiến sự Ứng Phụng Cục hiện nay là Lý Chuyết nắm giữ, nhưng nói cho cùng, Tiểu Ất mới là Đô Giám Ứng Phụng Cục, hơn nữa lại là quan chủ binh sự của Ứng Phụng Cục, nếu binh sự này thủy chung không được chỉnh đốn và sắp đặt, đương nhiên khó tránh sẽ bị người khác hỏi tội. Nghĩ chắc Lý Chuyết kia quả quyết sẽ không dễ dàng giao ra binh quyền. Nguyên Niên Đại Quan, Hàng Châu được thăng làm Soái phủ, nắm giữ binh sự Đông Nam. Nhưng từ sau loạn Phương Tịch, hai Chiết Lộ Đô Giám chọn người mà chưa quyết, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến binh bị Đông Nam bị lỏng lẻo. Hơn nữa tổng quản Hàng Châu chưa nhậm chức, cho nên quân chính Hàng Châu vẫn nằm trong sự khống chế của Lý Chuyết. Dưới tình huống như vậy, Lý Chuyết muốn làm khó Ngọc Doãn cũng không thành vấn đề. Ngọc Doãn nghe Trương Trạch Đoan nói xong, càng nhíu chặt mày hơn. Muốn phá cục diện này thì phải lấy được binh phù trong tay Lý Chuyết. Nhưng vấn đề là, nên làm như nào đây? Ngọc Doãn gãi đầu, tạm thời gác chuyện này lại. - Đúng rồi, ta nghe người ta nói tiền nhiệm tri châu Thái Vân là bị người ta ám sát mà chết, cũng không biết đã bắt được hung thủ chưa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]