- Tiểu Ất bị phủ Khai Phong bắt đi rồi! Lý Dật Phong đầy giận giữ nhìn Lý Cương và Lý Nhược Thủy. Đêm đã khuya, ngoài phòng gió nổi lên. Lý Cương và Lý Nhược Thủy nhìn nhau, trên mặt không hẹn mà cùng cười, nhẹ nhàng vuốt cằm nhưng không ai nói gì cả. - Phụ thân, để đạt việc lớn mà cha không câu nệ lễ tiết sao? Lý Dật Phong đột nhiên nổi điên gào lên: - Tiểu Ất coi con như huynh đệ, nhưng hiện tại con lại bán rẻ bằng hữu của mình. Sắc mặt Lý Cương nghiêm trọng, trong mắt lộ vẻ áy náy nhưng rồi lại biến mất không còn gì. - Đại lang, ngươi đừng trách phụ thân ngươi, thật ra chúng ta làm vậy là tốt cho hắn thôi. Ngọc Tiểu Ất hắn có tài đức gì mà quản lý tuần san. Dù chúng ta không hành động thì với lực ảnh hưởng của Tuần san các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác tính kế cướp đoạt. Mà nay trên triều đình thanh âm nghị hòa nhiều hơn, chúng ta muốn chủ chiến cũng không ai chịu nghe. Chỉ có thể nắm giữ tuần san trong tay chúng ta mới có thể làm cho Quan gia nghe được tiếng nói của chúng ta, mới xoay chuyển được xu thế suy tàn trên triều đình. Có lẽ ngươi cảm thấy như vậy là bất công với Ngọc Ất, nhưng trên thực tế cũng là suy nghĩ cho tương lai của hắn. Với xuất thân của hắn mà muốn được bổ thân Địch Công lang ư? Dù được Diễn Sơn tiên sinh đặc biệt đề cử, sợ là cũng khó mà thông qua được. Làm như vậy cũng là muốn tốt cho hắn. Chỉ cần hắn đồng ý giao tuần san ra thì lập tức sẽ được bổ thân, từ nay về sau cũng xem như là có tiền đồ... Lý Dật Phong nhìn Lý Nhược Thủy như quái vật. Từ trước tới nay, y vẫn luôn coi Lý Nhược Thủy là danh sư danh sĩ, trong thâm tâm cực kỳ kính trọng người này. Nhưng giờ khắc này, Lý Dật Phong lại cảm thấy Lý Nhược Thủy vô cùng bỉ ổi xấu xa. Rõ ràng là các ngươi bày mưu tính kế với Tiểu Ất nhưng lại tỏ ra là quang minh chính đại, nói là muốn tốt cho Tiểu Ất...Một lũ dối trá! Lý Dật Phong vô cùng chán ghét Lý Nhược Thủy. Đối với chuyện phụ san, lúc ban đầu Lý Dật Phong cũng không đồng ý. Y rất hiểu tâm tư Ngọc Doãn, cũng biết nếu thật sự đăng những bài kia lên chắc sẽ dấy lên những phong ba. Kết quả xui xẻo nhất vẫn là Ngọc Doãn. Nhưng Lý Nhược Thủy cũng thế, Lý Cương cũng vậy, lại cho rằng Tuần san không thể để Ngọc Doãn nắm giữ nữa. Tuần san Thời Đại Đại Tống nhất định phải do mình nắm giữ mới tốt. Dù là lúc trước Lý Dật Phong cũng là người tham gia đầu tư đầu tiên, nhưng chung quy phân lượng vẫn chưa đủ, muốn nắm giữ hoàn toàn Tuần san trong tay thì còn phải do Cao Nghiêu Khanh, Chu Huyến đồng ý nữa mới được. Nhưng chỉ cần để một mình Ngọc Doãn ra đi là được, bởi vậy từ lúc Lý Nhược Thủy bắt đầu tham gia viết bài đăng ở Tuần san thì đã không ngừng giới thiệu người vào làm biên tập trong Tuần san. Đám người Chu Mộng Thuyết cũng là người theo phái chủ chiến, đi theo cùng con đường với Lý Nhược Thủy Mặc dù bài viết có ít sắc bén hơn nhưng quyền quyết định trước sau vẫn nằm trong tay Ngọc Doãn, khiến Lý Nhược Thủy vô cùng bất mãn. Cũng chính nguyên nhân này mà đã thúc đẩy Lý Nhược Thủy quyết định đoạt lấy quyền nắm giữ Tuần san Thời đại Đại Tống. Sau khi thương nghị với Lý Cương, lại thấy sứ đoàn người Nữ Trực đến, yêu cầu Đại Tống cắt nhường ba trấn, Lý Cương thấy đây là thời cơ tốt nhất. Chỉ cần lợi dụng thêm chút là có thể gây ra rối loạn lớn, rồi từ đó đẩy Ngọc Doãn ra khỏi Tuần san. Lúc ban đầu Lý Dật Phong cũng không đồng ý, nhưng cuối cùng không vượt qua được sự khuyên bảo của đám người Lý Nhược Thủy Lý Nhược Hư. Cộng thêm thái độ Lý Cương vô cùng kiên quyết khiến cho Lý Dật Phong cuối cùng quyết định nghe theo. Mà Lý Dật Phong quyết định, Cao Nghiêu Khanh cũng không thể ngăn cản được. Kết quả là dưới sự xúi giục của đám người Lý Nhược Thủy, Lý Dật Phong cuối cùng đồng ý theo chủ ý của bọn họ. Tuy rằng khi Ngọc Doãn chất vấn, Lý Dật Phong tỏ vẻ không vấn đề gì, nhưng thật ra trong lòng vô cùng thống khổ. Y thậm chí hiểu chuyện này đã xảy ra rồi, giữa y và Ngọc Doãn sẽ đi theo con đường khác nhau, sau này có lẽ còn trở thành kẻ địch. Từ bằng hữu biến thành kẻ địch, trong lòng Lý Dật Phong vô cùng rối rắm. Đám người Bạch Thì Trung làm việc không hẳn là không có sự thúc đẩy của Lý Cương. Buổi tối Lý Dật Phong đứng ở ngõ Quan Âm trơ mắt nhìn Ngọc Doãn bị phủ Khai Phong bắt đi, trong lòng lại vô cùng áy náy. - Phụ thân, con muốn rời khỏi Đông Kinh. Lý Dật Phong im lặng hồi lâu rồi quyết định. - Hả? - Con không muốn tiếp tục ở lại kinh thành nữa, hãy cho con ra ngoài để rèn luyện được không? Lý Nhược Thủy nhăn mày lại, đang định mở miệng khuyên bảo Lý Dật Phong thì đã thấy Lý Cương ngăn gã lại. - Con muốn đi đâu? - Không biết, có lẽ là đi phương bắc đi, kính xin phụ thân thành toàn. Lý Cương nhắm mắt lại, sau một lúc lâu thở dài, hạ giọng nói: - Ta biết trong lòng Đại ca khổ sở, dù sao cảm giác phản bội bạn tốt cũng không dễ chịu gì. Tuy nhiên con phải suy nghĩ kỹ càng, con sắp đỗ tiến sĩ trường Thái học rồi, nếu lúc này rời khỏi thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm đốt một giờ. Ngày sau muốn trở về ta cũng khó mà giúp con được, con vẫn muốn đi sao? - Con ý đã quyết. - Đại Lang... Lý Nhược Thủy mở miệng. Nhưng gã vừa mới mở miệng đã bị Lý Dật Phong chặn ngang. - Ta biết hành động hôm nay của tiên sinh là vì bách tính Đại Tống. Nhưng phản bạn cầu vinh không phải điều ta mong muốn. Trước đây ta đã có lỗi một lần rồi, nhưng Tiểu Ất hắn không hề so đo, nay ta lại lần thứ hai phản bội Ất, ngày khác gặp nhau cũng khó mà đối mặt, trong lòng càng thêm áy náy. Về phần để Ất rời khỏi, ta không tham dự vào nữa. Ta không muốn gặp hắn, càng không có mặt mũi nào gặp hắn, kính xin tiên sinh thứ lỗi. Lý Nhược Thủy cắn môi, sau một lúc lâu không nói được gì. Thái độ của Lý Dật Phong đã vô cùng rõ ràng, có khuyên nữa y cũng không hồi tâm chuyển ý. - Nếu Đại ca đã quyết, ta không khuyên con nữa. Vài ngày trước Chiêu phủ sứ Hà Bắc Trương Sở từng gửi thư cho ta, muốn ta đề cử mấy người trợ giúp. Đại ca muốn lên phía bắc, thì hãy đi làm việc đó đi. Trương Chiêu phủ có con trai là Danh Hiến cùng tuổi với Đại ca, làm Tri trại Tác Khẩu, nay vẫn còn thiếu một văn tri trại, không biết con có bằng lòng đi đến đó đảm đương hay không? Nếu con bằng lòng, cha sẽ gửi thư cho Trương Chiêu phủ. Tri trại là quan viên tuần kiểm đời Tống. Chức năng gần giống trạm kiểm soát của cơ quan công an đóng tại hương trấn ở hậu thế. An ninh một huyện đời Tống chia làm Lệ huyện úy và Tuần kiểm, cả hai đều cùng cấp. Huyện úy là chức vụ từ Cửu phẩm, cũng không hề kém tri trại. Điểm khác biệt là huyện úy trị huyện thành, mà tuần kiểm sát ở xã. Có thể nhiều trại một huyện cũng có thể là một trại một huyện, cụ thể căn cứ vào tình hình địa phương mà định. Tác khẩu mà Lý Cương nói tên đầy đủ là Tác khẩu trại, đóng ở phủ Chân Định, thuộc sở hại của Chiêu phủ sứ Hà Bắc. Mà loại quân trại này thường phân biệt tri trại văn võ. Văn tri trại làm chính, Võ tri trại làm phó, đặc biệt phụ trách mang binh. Hoa Vinh trong Thủy Hử truyện là một Võ tri trại. Tính phẩm bậc cũng hợp với thân phận hiện nay của Lý Dật Phong. Y là Thái học sinh, mặc dù chưa đỗ tiến sĩ nội xá nhưng có thể thông qua quan hệ của Lý Cương mà đạt được thân phận bổ ấm. Ít nhất cũng được một chức Võ tán quan Tu Võ Lang. Với quan giai Võ tán quan bát phẩm, đảm nhiệm tri trại thực quyền cửu phẩm, cũng không thiệt thòi cho Lý Dật Phong. Hai gò má Lý Dật Phong giật giật, khom người nói: - Nguyện theo chỉ bảo của phụ thân. Lý Cương gật đầu nói: - Con đã quyết định như vậy thì hai ngày nữa đi phủ Chân Định báo danh với Trương Chiêu phủ đi. Sắc mặt Lý Dật Phong không chút thay đổi, xoay người đi ra ngoài. Lý Nhược Thủy không kìm nổi hỏi: - Bá Kỷ, ông thật sự muốn Đại Lang đi Chân Định sao? Lý Cương cười khổ nói: - Nhược Băng không nhận ra Đại ca ta chủ ý đã định rồi sao. Chuyện này dù ý ban đầu của ta và ngươi đều muốn tốt, nhưng với nó mà nói lại không phải thế. Nếu cưỡng ép nó ở lại Đông Kinh, chỉ sợ sớm muộn cũng xảy ra chuyện không hay. Chẳng bằng để nó đi phủ Chân Định, có Trương Sở quan tâm, cũng sẽ không có trở ngại gì. Lại đáng tiếc, nếu năm sau nó có thể đỗ tiến sĩ nội xá, có lẽ sẽ mưu tìm một chức Địch công lang cho nó. Lý Nhược Thủy gật gật đầu, không có khuyên nữa. - Chỉ có điều lần này Đại Lang đi, ai sẽ đi khuyên Ngọc Ất? - Chuyện này lại phải cần Nhược Băng tốn tâm tư rồi. Thật sự không được thì ta đành phải vác mặt gì này đi khuyên Ngọc Ất thôi. Lý Nhược Thủy lộ vẻ áy náy. - Nếu không phải do ta đưa ra chủ ý này thì đã không làm chậm tiền đồ của Đại Lang rồi. Lý Cương nghiêm mặt: - Việc ta và ngươi làm đều vì Đại Tống. Nếu ngay cả việc này mà Đại Lang cũng nhìn không thấu, thì sao có thể làm việc lớn trong triều. Đại trượng phu có cái nên làm có cái không nên làm, có lẽ sẽ bất công với Tiểu Ất, nhưng lại có lợi cho Đại Tống ta. Nhược Băng đừng hổ thẹn, đợi ngày sau ta sẽ để Đại ca rời khỏi Tuần san, để lệnh huynh xử lý. *** Đại lao phủ Khai Phong, Đây là lần thứ hai mình ngồi tù! Tái sinh chưa tới nửa năm thì đã hai lần vào tù rồi. Lần trước là ở thành Khả Đôn, còn lần này.. Ngọc Doãn đột nhiên thở dài, hơi có chút tự giễu. Lúc trước, thúc tổ từng bảo mình để ý đám người Lý Nhược Thủy, tuy rằng hắn nghe nhưng thật sự không để trong lòng. Hiện tại thì thật sự thúc tổ dự đoán trúng rồi. Không lâu trước đó, Lý Cương Lý Nhược Thủy là những người mà hắn cực kỳ kính trọng, nhưng con người tốt xấu làm làm việc thủ đoạn thật sự không liên quan đến nhau, hắn nhớ kiếp trước từng xem một bộ phim, trong đó có một lời kịch: tham quan phải gian, thanh quan còn phải gian hơn. Nếu thanh quan ngay thẳng như trên điện ảnh và TV vậy thì sao đối phó được với tham quan? Cho nên làm việc thủ đoạn và phẩm hạnh không liên quan đến nhau. Những danh thần, trung thần, năng thần...khi làm việc còn phải âm mưu quỷ kế, ác độc, thủ đoạn hơn với những tham quan, ác quan. Lúc ban đầu Ngọc Doãn căm hận Lý Cương và Lý Nhược Thủy. Nhưng sau khi bị bắt, hắn đã thay đổi suy nghĩ. Phái chủ chiến hiện nay vẫn luôn thất bại. Quan gia không muốn dánh, thì dù kêu gào phải đánh cũng vô dụng. Dù là bọn họ có nắm Tuần san trong tay thì có thể thay đổi được Hoàng đế Huy Tông sao? Nếu thật như thế thì sẽ không có sự kiện mối nhục Tĩnh Khang rồi. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn ngược lại có chút cảm thông với đám người Lý Cương. Bên ngoài cửa lao có tiếng bước chân vọng đến. Lãnh Phi mang theo một hộp thức ăn và một vò rượu đi vào. - Ất ca thứ tội, nơi này điều kiện không tốt lắm, khiến ca ca chịu thiệt rồi. Mới vừa rồi Tam ca còn đặc biệt tới tìm ta, bảo ta phải chiếu cố ca ca. Chẳng lẽ chỉ có hắn biết quan tâm ca ca, ta thì không chắc? Ta đã chuẩn bị chút rượu nhạt, kính xin ca ca chớ ghét bỏ. Lát sẽ có người mang lò sưởi tới để ca ca tránh bị cảm lạnh, để Cửu Nhi tỷ không trách cứ ta. Nói xong Lãnh Phi mở cửa lao. Lãnh Phi nay đã không làm giải soa (quan sai thời cổ chuyên áp tải phạm nhân hoặc vật phẩm) nữa mà đã là đội trưởng nhà lao. Về phần đi cửa nào? Ngọc Doãn cũng không hỏi, nhưng chắc chắn là có liên quan tới Tiếu Khôn. Tâm trạng hắn nhẹ nhõm đi nhiều, không còn áp lực như lúc mới vào đại lao nữa. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]