- Trần Hi Chân!
Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, trong Thiền Phòng truyền đến tiếng gầm như thú rống, ngay sau đó tấm cửa gỗ khá chắc kia bị người ta đá một cái dập nát, từ trong phòng lao ra một người vạm vỡ, cầm trong tay một cái mõ lớn.
Từ khoảnh khắc tiếng gầm kia vang lên, Ngọc Doãn đã cảm thấy không ổn rồi.
Hắn vội vàng lui bước về phía sau, mới lui được hai ba bước thì cửa gỗ đã bị đụng nát.
Vụn gỗ bắn tung tóe.
Không đợi Ngọc Doãn đứng vững, người vạm vỡ kia rống lên:
- Ngươi chính là người Trần Hi Chân phái tới sao?
- Đúng vậy, ta...
Người vạm vỡ kia không nói hai lời đánh tới Ngọc Doãn.
Lời Ngọc Doãn vừa ra đến miệng đã phải nuốt trở vào, mắt thấy võ ông ta hạ xuống, liền vội vàng lắc mình lui bước tránh một kích của đối phương. Vốn định giải thích một chút, nhưng người đàn ông kia không cho hắn cơ hội nào. Vung mõ lên vù vù, giống như chùy lớn ngàn cân ập xuống. Ngọc Doãn chỉ nghe tiếng gió của mõ kia thì đã biết tiếp không được.
Bề ngoài nhìn thì cái mõ chỉ có hình thức bề ngoài thật lớn, dường như không có gì đặc biệt nữa cả.
Nhưng khi một đường sắc bén đánh úp lại, lại làm cho Ngọc Doãn biết mõ này tuyệt đối không hề tầm thường được làm bằng vật liệu gỗ thông thường.
Nhìn trọng lượng đoán chừng phải nặng sáu bảy mươi cân.
Nhưng nằm trong tay người đàn ông vạm vỡ kia lại nhẹ bẫng như không có gì.
Ngọc Doãn né tránh liên tục, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612950/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.