Giữa Ngọc Doãn và Lăng Chấn, không cần phải khách sáo gì cả.
- Thúc phụ, hôm nay Tiểu Ất đến là có chuyện muốn nhờ.
- Hả?
- Tiểu Ất có một vài thứ, không thể vào thành, lại cũng không biết nên thu xếp như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có ở chỗ thúc phụ là thích hợp nhất, cho nên muốn xin thúc phụ giúp đỡ. Đương nhiên, nếu như thúc phụ có chỗ khó, vậy coi như Tiểu Ất chưa nói gì.
Có một vài thứ không thể vào thành?
Đối với một cái phủ đông đúc như Khai Phong mà nói, lại có đồ vật gì mà không thể vào thành?
Tuy Lăng Chấn ở trong quân đã lâu, nhưng đối với cách thức của giang hồ cũng không phải là xa lạ. Có câu nói rất đúng, đó là binh phỉ một nhà. Có đôi khi binh chính là phỉ (kẻ cướp),phỉ chính là binh. Lăng Chấn luôn luôn ở tại Khai Phong, chưa từng trải qua loại sự việc này, nhưng nghe nói cũng không ít.
Trên thực tế, chính là ở trong cấm quân của Đông Kinh, cũng tồn tại sự việc không thể lộ ra ngoài như thế.
Trong quân của Đại Tống thối nát, là một sự thật không thể chối cãi.
Nếu không thì đâu có khả năng xảy ra việc Thái Nguyên Thành, Nhâm lão công có thể mua được quân mã.
Lăng Chấn nghe vậy lập tức mỉm cười.
- Tiểu Ất sao lại nói thế? Cứ để ở chỗ này xem ai có thể tìm tới đây.
- Thúc phụ, nguồn gốc của mấy thứ này...
- Tiểu Ất đừng nói như vậy, nếu như nằm trong Ngự Doanh của ta đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612939/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.