Mưa bay lất phất, Khai Phong ở Đông Kinh bắt đầu vào mùa mưa.
Sáng sớm, mưa bụi bao phủ cả Khai Phong, từ xa nhìn lại trông như một màn sương. Trên đường dài, ngựa xe như nước, người đi đường đi lại vội vàng.
Đúng là thời điểm bận rộn, mặc dù đang lúc mưa phùn, cũng không thể ngăn cản được sự hăm hở của mọi người.
Đột nhiên Ngọc Doãn nhớ tới một chuyện.
Ở hậu thế Khai Phong nhiều lũ lụt, nhưng vì sao Bắc Tống lại không giống như vậy?
Ít nhất là từ sau khi sống lại đến giờ, thành Khai Phong chưa bao giờ xuất hiện trận lũ lụt lớn nào.
Cũng muốn đi tìm người để hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi ai. Lý Dật Phong có lẽ biết chút ít, khi trở về nhất định sẽ đi tìm y hỏi thăm một chút mới được. Ngọc Doãn cảm thấy, sở dĩ ở hậu thế Khai Phong lũ lụt liên tục, thậm chí đến Bắc Tống thành Khai Phong cũng bị chôn vùi ở trong cát bụi, tất nhiên cũng có nguyên do. Chẳng lẽ chỉ có nguyên nhân là do bị lở đất sao? Sợ là không chỉ đơn giản như vậy.
- Tiểu Ất ca, phía trước chính là chùa Khai Bảo rồi!
Ngay khi Ngọc Doãn đang suy nghĩ lan man, âm thanh trong trẻo của Yến Nô vang lên.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong màn mưa phảng phất có thể thấy được một ngôi chùa cao sừng sững.
Đã đến chùa Khai Bảo rồi!
Kỳ thật, nhắc tới chùa Khai Bảo, có lẽ có rất nhiều người còn chưa biết.
Nhưng nếu nói tới kiến trúc ở bên trong chùa Khai Bảo, vậy mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612936/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.