Ngọc Doãn im lặng!
Nỗi khổ mà Liễu Thanh nói, nếu là đặt ở trước đây, có lẽ hắn không thể nghiệm được. Nhưng sau khi trải qua mài luyện liên tiếp ở thành Khả Đôn, hắn đối với cái gọi là chuỗi mắc xích sinh vật “cá lớn nưốt cá cá bé, cá bé ăn con tôm” có cảm thụ sâu sắc.
Trong mắt rất nhiều người có lẽ Liễu Thanh giàu có vô hạn.
Có gia tài bạc triệu, càng có muôn vàn quan hệ với nhân vật tầng lớp cao.
Nhưng trên thực tế, chính như chính gã nói, chỉ là một con kiến, nhiều nhất cũng chính là một con kiến to một chút. Ở trong mắt những sĩ đại phu đó, Liễu Thanh càng là giàu có hơn, giàu có gấp mười lần so với bây giờ, cũng khó tránh khỏi sự khống chế của bọn họ.
Sự chua xót sau vẻ hào nhoáng lại có ai hiểu được?
Sắc mặt Liễu Thanh lộ ra vẻ chua xót, ngồi bên bàn không nói một lời.
Ngọc Doãn vỗ vai gã:
- Nếu đã như vậy, chúng ta thì xông qua Lỗ Sơn một chuyến.
Sắc trời không sớm, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, mới có lợi cho ngày mai lên đường.
- Cũng được, Tiểu Ất nói không sai, nên đi nghỉ sớm.
Ngọc Doãn đứng dậy cáo từ, đi ra khỏi phòng.
Đứng trên hành lang trên lầu, tay vịn lan can, nhìn đại sảnh trống trải dưới lầu, Ngọc Doãn dừng chân, thật lâu không nói.
Ta không muốn là con kiến! Ta muốn là người trên người!
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng hắn tràn đầy dục vọng... Bất luận là cuộc sống kiếp trước, hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612889/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.