Khi ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua phòng, Dư Lê Yến mở mắt.
Không cảm thấy được có chút mệt mỏi nào, giống như mọi sự mệt mỏi hôm qua đã bị quét sạch. Cô ngồi dậy duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi và nhìn xung quanh phòng, đột nhiên mới nhớ tới đêm qua cô ngồi ở chòi nghỉ mát cùng Ngọc Doãn trò chuyện, nhưng tại sao khi tỉnh dậy lại nằm trong phòng ngủ của mình?
- Hốt Đồ Hắc Đài, Hốt Đồ Hắc Đài!
Trước tiên Dư Lê Yến cả kinh lớn tiếng kêu.
Hốt Đồ Hắc Đài liếc tròng mắt, tóc rối bù, rón rón rén rén từ ngoài bước vào,
- Công chúa sao lại dậy sớm thế?
- Vậy sao ta lại ngủ trong này?
Hốt Đồ Hắc Đài trấn tỉnh tinh thần cười hì hì chạy tới đặt mông ngồi lên giường.
- Công chúa, tối hôm qua cô nói những gì với thầy?
- A?
- Là thầy bồng cô về phòng đó… Lúc hắn đi cô còn đang nắm y phục của hắn, ta phải mất sức lực rất nhiều mới có thể giựt tay cô ra.
- A!
Mặt của Dư Lê Yến thoáng cái đỏ lên, đỏ đến nổi giống như trái táo chín.
Đúng là xấu hổ chết được!
- Hắn, hắn, lúc nào hắn bỏ đi?
Hốt Đồ Hắc Đài nói:
- Sau khi công chúa nằm ngủ thầy đi.
- Ngươi nha đầu chết tiệt, tại sao để Tiểu Ất vào khuê phòng ta?
Dư Lê Yến đỏ bừng lên không kìm nổi nhẹ giọng trách móc.
Hốt Đồ Hắc Đài lại mân mê cái miệng nhỏ nhắn,
- Rõ ràng là công chúa ngủ say quá, ta gọi hoài công chúa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612876/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.