Chỉ là khi hắn sắc mặt Vương Thắng nhất thời tái xanh..
Tư thế ngồi gảy đàn có nghiên cứu cực kỳ độc đáo, biết gảy đàn hay không chỉ cần nhìn tư thế người ngồi thì có thể đoán ra được ngay.
Người này chẳng lẽ là người lành nghề?
Sắc mặt của Vương Thắng lập tức trở nên rất khó coi, thậm chí có một loại cảm giác trúng kế.
- Mà bây giờ, xuân qua hạ đến, hoa nhiều như gấm.
Ngàn dạng người có ngàn dạng sở thích, có người thích u lan, có người thích mẫu đơn, có người thích hoa đào, có người thích thích hoa hạnh... Nhưng Tiểu Ất duy nhất chỉ thích hoa mai, hâm mộ nhất sự tiêu dao của Hòa Tĩnh tiên sinh. Nay đànTam Lộng Mai Hoa, mong chư quân chớ cười.
Mai Hoa Nhất Lộng, đau lòng người. Mai Hoa Nhị Lộng, bận lòng suy nghĩ. Mai Hoa Tam Lộng, nổi gió
Tiếng của Ngọc Doãn trong trẻo, nương theo tiết tấu rất có âm luật. Tiếng nói đột nhiên dừng lại, tiếng đàn sâu kín vang lên.
- Tiểu Ất tấu khúc gì?
Lúc tiếng đàn vang lên, sắc mặt Tần Cối hơi biến sắc, bỗng nhiên quay đầu hỏi:
- Sao nghe giống như Mai Hoa Lạc, nhưng lại hoàn toàn không giống?
Cao Nghiêu Khanh lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Còn Lý Dật Phong thì chau mày, chỉ là vẻ ngưng trọng trên mặt lại dần dần biến mất...
Tiểu Ất, quả nhiên tấu cầm rất hay!
Chỉ thấy chỉ pháp Ngọc Doãn biến hóa, lúc vân vê lúc khiều, lúc ấn lúc phủi. Đôi tay đó trên dây đàn như nước chảy qua, nhưng sinh ra ngàn vạn biến hóa, làm người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612820/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.