Ngưu Bảo Lượng biến đổi sắc mặt, cứng họng không biết nên nói gì.
Một đám lưu manh trên người mang nhiều tiền bạc, một xâu tiền thật sự khiến đám người Ngưu Bảo Lượng khó chấp nhận nổi.
- Đặt ở đây, để Nhị gia về nhà lấy tiền.
- Không có tiền mà cũng đòi ăn thịt?
Ngọc Doãn còn chưa mở miệng, Hoàng Tiểu Thất đã nói:
- Tiểu Ất ca, nếu bọn chúng đi rồi, e là có đi không có quay lại.
- Ngưu Nhị, ngươi muốn mua thịt, ta bán cho ngươi!
Ngọc Doãn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ta cắt thịt, ta cắt cho ngươi...nhưng hiện giờ ngươi không mang đủ tiền, là ngươi cố tình tới để trêu chọc ta sao? Cho dù là tới phủ Khai Phong ta cũng không sợ ngươi.
Không có tiền? Đơn giản có vật thế chấp!
- Đúng, vật thế chấp!
Mọi người nói to khiến Ngưu Bảo Lượng đỏ mặt tía tai.
Đã đâm lao phải theo lao, gã hiểu rõ trong lòng, hôm nay không nói rõ ràng, chỉ sợ không thể đi được.
Ngọc Doãn là hộ lâu đời lại phố Mã Hành quan hệ hàng xóm láng giềng không kém, hơn nữa cũng rất có giao tình với phòng Quân phố, chẳng may làm cho Quân phố ra mặt, chỉ sợ sự việc khó làm. Gã nghìn tính vạn tính, vốn định làm tên tiểu tử này mất mặt mũi, không ngờ…
Tuy nhiên, dù sao Ngưu Bảo Lượng cũng là một tên lưu manh, sao coi trọng thể diện?
Gã ngẫm nghĩ một chút, cởi y phục trên người ra, còn giật giật quần, cởi trần đứng đó.
- Ở đây ta còn có một xâu, bộ y phục này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612773/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.