Ngọc Doãn chìm đắm trong khúc nhạc, không hề phát hiện ra người nghe xung quanh càng lúc càng đông. Hắn đang tấu khúc nhị hồ cũng là một khúc nhạc vô cùng nổi tiếng đời sau "nhị tuyền ánh nguyệt". Tiếng đàn ai oán hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của hắn khiến cho Ngọc Doãn hoàn toàn hòa nhập vào trong tiến đàn.
Nhị Tuyền Ánh Nguyệt ở vào thời kỳ Dân quốc sau này được Danh gia Hoa Ngạn Quân phổ vào Nhị Hồ (“Nhị hồ” là một loại đàn Hồ cầm, thuộc loại đàn cây. Âm sắc của nó dịu hòa, réo rắt, sức biểu cảm mạnh mà tinh tế ). Đó có thể nói là một tác phẩm tiêu biểu của người mù A Bính.
Dưới chân núi Vô Tích ở Giang Tô có một dòng suối được mệnh danh là dòng suối đẹp thứ hai trong thiên hạ.
Nghe nói A Bính thường xuyên chơi đàn bên dòng suối này, lấy âm nhạc để thay tiếng người trong đêm khuya thanh vắng. Giữa cảnh trăng thanh suối mát, việc này càng thể hiện một sự ngoan cường của nghệ nhân, cả đời trải qua biết bao thăng trầm.
Tới lúc này, Ngọc Doãn dường như cũng cảm nhận được cảnh tượng lúc đó.
Trong Đại Tướng Quốc tự, đám đông càng lúc càng nhiều.
Tuy nhiên Ngọc Doãn hoàn toàn quên mất khung cảnh xung quanh. Dây đàn liên tục rung động dưới ngón tay của hắn. Những ngón tay của Ngọc Doãn lướt trên dây đàn một cách mượt mà tạo ra một tiếng đàn xao động lòng người.
Thật ra cuộc đời hắn đâu phải phẳng lặng?
Kiếp trước, sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, được giáo dục tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-thi-hanh/1612719/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.