"Quái lạ, mới 6 giờ sáng mà đã ra ngoài rồi sao? Không đúng, nếu ra ngoài tại sao không khoá cửa. Anh ta chả phải hay khoá cửa tránh mình đụng đồ đạc của anh ta sao?"
Bạch Yên Chi thuận theo cửa đẩy vào. Đúng là phòng trống không, nhưng linh tính có điềm chẳng lành. Hành động tìm kiếm chủ nhân căn phòng. Dạo hết ngốc ngách trong trong phòng, thòng đầu vào nhà tắm chẳng thấy người đâu.
Lúc định rời đi Bạch Yên Chi nhớ lại đêm tân hôn, giữa đêm thấy Mặc Đình Ngôn say rượu lăng lộn ngoài ban công, khi đó đỡ không nỗi cái thay to tướng nên hướng cuối cùng là trùm chăn cho anh ta không bị cảm mạo.
Bạch Yên Chi đảo chân ra ban công, đúng như lòng vừa nghĩ, chỉ là lần này cam go hơn bởi sờ trán Mặc Đình Ngôn khá nóng.
"Nguy rồi, anh ta bị sốt cao quá. Mần cái gì mà thích ngủ ngoài ban công thế không biết! Còn nồng nặc mùi rượu nữa chứ. Ăn rồi báo mình không à!"
Bạch Yên Chi rán kéo lê Mặc Đình Ngôn vào phòng, miệng lẩm bẩm.
"Anh nói chờ tôi lê lếch vang xin anh, giờ tôi thấy ngược lại anh bị tôi kéo lê lếch đây."
"Bạch Yên Chi, cô câm cái mỏ lại."
Bạch Yên Chi giật bấn người, giọng khẽ của Mặc Đình Ngôn.
Chết rồi mình quên anh ta bị cảm chứ không phải bị mê mang. Chắc nghe cả rồi.
Ngay sao đó Bạch Yên Chi đã gọi bác sỹ đến khám, Bác sỹ bảo Mặc Đình Ngôn bị thiếu máu, suy nhược cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638590/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.