Bà hầu lớn tuổi này, đã nhận mệnh lênh của thiếu gia, là ngoài thiếu gia ra, đứa hầu nào cũng không có quyền ức hiếp thiếu phu nhân. Giờ mà nói chuyện này chẳng phải chọc giận thiếu gia sao? Tính thiếu gia bà biết rõ, giận cá thì chém thớt. Phận người hầu thì phải chịu nổi tính khí gia chủ.
"Dạ, chúng con hiểu rồi."
Bạch Yên Chi lúc này cũng đã đẩy con người hơi men kia ra, đứng dậy giữa khoảnh cách an toàn.
Từ Thiên Uy cười mia mai bản thân, lân la hỏi cưới trước, mà giờ thành kẻ bước tới sau, trời cao đúng là khéo trêu ngươi anh.
Người anh yêu trước mắt mà lòng lại đau hơn ngàn dao cắt ruột xé gan. Càng ngày anh càng thấy bản thân thảm bại. Ngày cưới của anh cô dâu chạy mất, cha thì bắt anh sang nước ngoài du học.
Anh chọn du học để quên cô bạn học thuở bé này, ngờ đâu trằn trọc hằng đêm không tìm quên được, vượt khoảng cách địa lý về đây, thì lại hay cô ấy lấy chồng rồi. Đồi hoa chưa nở thì đã lỡ chuyến đò.
"Yên Chi, anh xin lỗi. Em có thể ra ngoài cùng anh không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
Bạch Yên Chi dùng ánh mắt dò xét bộ dạng nữa say hai tỉnh của Từ Thiên Uy. Ở đây mà còn muốn làm bậy, ra ngoài chắc anh ta bạo hơn.
Bạch Yên Chi lắc đầu ngao ngán rồi nghĩ tiếp. Tốt hơn là mình nên từ chối, mắc công tối về Mạc Đình Ngôn lại muốn chôn mình nữa.
Cùng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638586/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.