Lục Thừa Cẩn đứng dậy rời đi, Mặc Đình Ngôn siết chặt nắm đấm, ngay lúc này hắn tạm thời không thể nói sự thật ra. Trả thù là mục đích quan trọng của hắn.
[…]
Tan làm Mặc Đình Ngôn có ghé quán rượu của Từ Thiên Uy uống xíu mỹ tửu, nhưng đủ khiến hắn chả thấy thấy lối về. Buộc lòng Từ Thiên Uy phải khênh bạn về tận nhà. Trên đường khuya mưa gió bão bùn. Một chiếc xe Bugatti lướt trên đường.
“Cạch.”
Từ Thiên Uy nghe tiếng mở cửa bất giác ngoái ra sau, cửa xe mở toang, người say bay đâu mất tiêu, anh đánh vô lăn một tiếp “bốp” vang dội kèm hai chữ.
“Chết tiệt!”
Thuận chân đạp thắng. “Két…”
Xe hoán tính xoay một vòng rồi tấp vào vệ đường, anh xuống xe bước lại con người quằn quại dưới đường, mưa như trút nước, bước chân đại công tử yếu ớt đỡ cái thây to lớn quặc quại Mặc Đình Ngôn. Người bình thường đỡ con không nỗi, người xỉn nặng còn hơn tảng đá lớn.
Vất vả lắm anh mới ném được tên đại ác ma hành người vào xe, xoay người mở cửa ghế lái chưa kịp vào, thì cảm giác kỳ quái hình như có ai đó đang nhìn mình, ngẩn nhìn đối diện thấy nam nhân kia nhìn anh bằng ánh mắt đỏ lửa.
“Để tôi đưa anh ta về!”
Châu Đông Hàn bước lại kéo Mặc Đình Ngôn nửa tỉnh nửa say bay ra khỏi xe. Từ Thiên Uy vươn tay giật người lại, cơ thể ướt ngôi ướt ngót áo sơ mi trắng không che được da thịt trắng hồng, lồng ngực phập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638559/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.