Lạc Viễn Đông rời đi, để lại trong lòng rối nùi, khuôn mặt đầy thơ thẩn thơ thẩn.
[…]
Chiều hôm ấy Mặc Đình Ngôn trở về trong mệt nhọc, nằm dài trên sofa thở dài, tay gác trên trán suy nghĩ.
Bạch Yên Chi bước xuống ngồi cạnh, khiến hắn giật mình bật dậy, nhìn qua cô một lượt rồi nói: “Bạch Yên Chi, ngày mai cô sang Nhật Bản dự hội thảo giúp tôi.”
Bạch Yên Chi tròn mắt hỏi: “Tôi sao? Tôi biết gì mà dự cái đó!”
“Cứ sang đó vài hôm, tôi sẽ nhắn tin thường xuyên.”
Mặc Đinh Ngôn vươn tay xoa đầu cô dỗ ngọt, ánh mắt cũng trở nên ấm áp, làm người được dỗ vui trong lòng.
Bạch Yên Chi dù lòng còn bao đắn đo, nhưng vì đứa con cần có cha yêu thương, cô ngoan ngoãn bồi đắp tình cảm thì hơn.
Sáng hôm sau chuyến bay của Bạch Yên Chi cất cánh, Mặc Đình Ngôn đứng toà nhà gần đó hai tay đặt trong túi quần ngẩn nhìn theo chuyến bay mang cô vợ ngây thơ rời đi.
“Mặc thiếu, cậu làm vậy liệu có ổn không? Thiếu phu nhân trở về, biết được sẽ sốc lắm!” Phong Du đứng cạnh khẽ hỏi.
Mặc Đình Ngôn lạnh lùng trả lời: “Thế thì đừng cho cô ấy trở về.”
“Mặc thiếu…” Phong Du hoang mang. Sau phải dối lòng gạt người chứ, rõ ràng trong lòng có người đó, thế mà thích dày vò nhau vậy không biết.
“Bên Lạc Gia chuẩn bị sao rồi?”
“Rất trang trọng và linh đình.” Phong Du đưa hình cổng rạp cưới trong điện thoại cho Mặc Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638495/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.