Không thể tin được Lục Thời Cẩn hơn một mảnh thú hắn có thể đối xử với người hắn thương như thế.
[…]
Cùng lúc này…
“Reng Reng.”
Cảnh Đình Khêu sang biệt thự Mặc Gia, vừa lên cầu thang thì chuông điện thoại reo. Giở ra xem thấy là Âu Đình Nghiêm, anh ta cau mày, trượt ngón tay bắt máy.
“Nghe!”
[Cứu người!] Giọng nói gấp gáp của Âu Đình Nghiêm.
“Ông cố nội nhà anh! Tôi là Hacker, anh là bác sỹ mà đi kêu Hacker cứu người! Anh bị lú nặng hả?” Âu Đình Nghiêm trong vô thức giảng đạo một tràng.
[Mẹ bà nhà anh… Đồ hacker rởm…]
Cảnh Đình Khêu vừa chạm chân lên hành lang phòng của Mặc Đình Ngôn nghe tiếng “sột soạt” khựng chân lại. Mà nghe bên kia miệt thị nghề nghiệp, liền quăng ngay điệp khúc: “Đồ hacker rởm… Con mẹ nó…anh có ý gì hả?”
[Nhanh lên…]
“Sao?”_ Cảnh Đình Khêu vừa hỏi người trong điện thoại, vừa coi trong phong Mặc Đình Ngôn tiêng động khi nảy là gì?
[Anh có ở cạnh Mặc Đình Ngôn không? Anh ta đang làm gì?]
“Làm tình.” Chết mẹ lỡ miệng, Cảnh Đình Khêu vô thức nói bậy, bởi thấy Phong Du bò trường mần cái gì đó trên lưng trần của Mặc Đình Ngôn, còn tên ôn thần Mặc Đình Ngôn mặt nhắm nghiền hưởng thụ thì phải?
[Hả?] Âu Đình Nghiêm bất ngờ.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng hai cha nay không quên kình nhau, đau đầu thiệt.
[Cho tôi gặp Đình Ngôn ngay!]
“Mẹ anh, Mặc Đình Ngôn đang hưởng thụ, ngủ mẹ nó rồi!”
[Cái đệt… nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638415/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.