“Tới giờ mà chưa tỉnh sao? Sức khoẻ yếu dữ vậy?” Phong Du lẩm bẩm liếc vào giường qua lớp rèm bay bay nhìn chàng trai còn đang mê mang trên giường.
Mặc Đình Ngôn tỉnh lại phản xạ sờ soạn khắp người, trơn láng không mặc gì.
“Oái cái khỉ gió gì vậy?”
“Chịu tỉnh rồi!” Phong Du ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn che cơ thể đầy dấu đỏ bầm giúp nam nhân đang hoang mang.
“Mắt của tôi? Sao bịt mắt tôi?” Mặc Đình Ngôn vươn tay thao khăn trắng.
Phong Du chạm mu bàn tay hắn ngăn lại, rồi nhẹ nhàng mở giúp hắn, khẽ nói: “Đình Ngôn… có phải anh lại uống rượu và tắm đêm không?”
“Ừ! Rồi sao?”
Phong Du chao mày khó chịu, bấu chặt đôi vai trần của Mặc Đình Ngôn gằn giọng: “Đã bảo anh bao nhiều lần rồi!!! Không được uống chất kích thích và tắm đêm, sao không nghe hả?”
“Này! anh làm tôi đau đấy!” Mặc Đình Ngôn cụp mắt khó chịu, gạt tay đối phương ra đứng khỏi giường, chớp lấy bộ đồ để sẵn, chợt thấy chén thuốc còn nóng, phản phất mùi rất nồng đen nhăn mặt, hắn quay qua nhìn Phong Du đang siết chặt nắm đấm, vô thức hỏi: “Đó là thuốc sao?”
“Mặc Đình Ngôn, uống nó đi!” Phong Du nâng chén thuốc vừa thổi vừa nói: “Về sau, phải uống thuốc đều đặn, đây là loại thuốc đặt chế mới.”
“Ý anh là thuốc bổ mắt á hả?” Mặc Đình Ngôn thả chăn xuống lộ cơ thể rắn rỏi theo phản xạ Phong Du qua mặt né, hắn nhíu mày cười cười: “Đâu phải chưa thấy! Ngại cái khỉ gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638407/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.