Từ Thiên Uy vào phòng tắm rồi, hắn dở gối đầu tìm thuốc viên giảm đau cấp tốc.
[…]
“Bộp.”
“Mặc Đình Ngôn… Anh đến giờ vẫn không tin Đình Kêu là con anh!” Bạch Yên Chi xông thẳng vào phòng tổng giám đốc Tập Đoàn Mặc Đình, ném lên bàn sấp hình chụp hắn đến bệnh viện quốc tế huyết học Tiên Vương.
Vài ngày trước Bạch Yên Chi đã cho Đình Đình nhận cha, và cũng hoản lễ cưới trước đó với Lục Thừa Cẩn. Cô muốn cho Mặc Đình Ngôn có cơ hội sửa đổi, thật không ngờ hắn vẫn như xưa chưa tin Đình Kêu là con ruột của hắn.
Giờ đây cô nhìn khuôn mặt hắn trong lòng chua chát, khuôn mặt bé con và hắn giống nhau như tạt tượng mà vẫn lén mang đi xét nghiệm huyết thống. Hắn không bỏ được cái tính nghi ngờ cô và ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân.
Mặc Đình Ngôn cầm mấy bức hình xốc từng tấm xem, nhếch mép nói: “Sao thế! Em có chứng cứ này rồi à!”
“Anh không hề sửa đổi… anh vẫn như xưa…” Bạch Yên Chi siết chặt nắm đấm.
Mặc Đình Ngôn liếc thấy nắm đấm đó, thoáng buồn trên đôi mắt, xong lập tức chuyển sang tâm thế vô cũng lạnh lùng: “Em nói xong chưa? Mọi chuyện rõ ràng…” Hắn nhúng vai một cái rồi nói tiếp: “Khỏi phải bàn cãi.”
Bạch Yên Chi nuốt hết bao nhiêu hy vọng vào lòng, những tưởng tất cả hiểu lầm trong quá khứ được xoá bỏ rồi. Cô hiểu được phần nào tuổi thơ và nỗi khổ của Mặc Đình Ngôn, không ngờ là cô đã sai, anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638403/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.