Ông đã nghe rõ những tiếng súng nổ vang dội, và tiếng nói trong gượng sức của con trai mình.
"Mặc Diệu... anh bình tĩnh đi... Hai đứa nó..."
Mặc Diệu lập tức chạy ra ngoài đập vào mặt ông là máu me đỏ trải đầy mặt sàn gỗ, ông phịch xuống gục ngã, Lục Hàn Quyết lăn xe đến bên cạnh 4 mắt nhìn nhau trong đau thương.
"Lúc Hàn Quyết... Tôi biết... hức... hức... Tôi sai rồi!" Mặc Diệu ôm chặt tình địch năm xưa gào khóc. Cái tôi quá lớn Mặc Diệu bấy lâu không cho phép Mặc Đình Ngôn biết mẹ ruột.
Đó là lý do Mặc Diệu không lập bàn thờ người vợ lớn Từ Vương Hinh. Ông vừa yêu vừa hận Từ Vương Hinh. Ông hận vợ không nói rõ mối quan hệ với Lục Hàn Quyết. Tình yêu ông dành cho vợ lớn là thật lòng.
Ngày đó ông hiểu lầm Từ Vương Hinh bảo vệ con của Lục Hàn Quyết nên chống đối mình, một phút nóng giận đã tống người vợ mình yêu ra biệt thự hoang vắng vùng ngoài ô, muốn Từ Vương Hinh xám hối, gọi điện cầu xin mình. Ngoài dự tính suốt 4 tháng trời cô vợ cứng đầu không gọi điện cho ông, trong khi ông lúc nào cũng xem điện thoại 24/24.
Cho đến khi vụ bắt cóc xảy ra... Ông đến muộn thấy Lạc Viễn Đông đứng cạnh mép vách đá nên hiểu lầm bạn của mình đẩy Từ Vương Hinh, ông chỉ hối hận không kịp cứu vợ, chứ vẫn cho rằng bản thân rất yêu vợ, đưa ra đó để sinh nghiện chủng thứ hai, muốn dày vò người phụ nữ mà mình nhất mật thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638388/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.