"Ngôn Ngôn... Anh không được chết!"
Từ Thiên Uy khóc nhiễu nước mắt lên khuôn mặt tuấn mĩ, đôi tay cố lay gọi Mặc Đình Ngôn trong lồng mình.
"Tôi... không sao?" Mặc Đình Ngôn vươn tay gạt những giọt nước mắt tràn mi bi thương: "Khóc cái gì? Anh cứ yếu đuối như này!" bỗng ho vài cái máu màu sẫm ướt đẫm lòng bàn tay, ngực hô hấp khó khăn bật tiếng nói yếu ớt: "Sao tôi chết bỏ anh được... ngốc quá!"
Từ Thiên Uy không đổi vui mừng ôm chặt Mặc Đình Ngôn đầy bất hạnh vào lòng: "Ngôn Ngôn giờ phút này còn đùa được nữa."
"Chứ làm gì? Khi số phận đã an bày!"
"Chữa bệnh, con mẹ nó... anh có tiền mà. Tìm một quả tim có khó gì đâu!"
Từ Thiên Uy không hiểu nỗi cậu bạn thời thơ ấu này, rõ ràng y học ghép tim được. Sao cố chấp thà chết cũng giữ trai tim tật nguyền thế.
"Ừ... nhưng tôi không có tình yêu của cô ấy!"
Đúng vậy... Hôm ở bệnh viện lúc phẫu thuật ghép tim cho Lục Thừa Cẩn, thì một kỳ tích đã xảy ra Lục Thừa Cẩn không cần phải thay cơ quan hô hấp, tuy nhiên bác sỹ phát hiện Mặc Đình Ngôn bị hơn van tim hai lá, và đang ở giai đoạn cuối, tim có tình trạng bị suy nghiêm trọng.
Lúc tỉnh lại Mặc Đình Ngôn không thấy Lục Thừa Cẩn đâu và sờ ngực vẫn còn lành lặn, nghĩa là em trai đã chết thế là lết chân đau lao sang phòng bên, chưng hửng thấy em trai đang được bác sỹ truyền dịch, trong lòng thở phào nhẹ nhõm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638377/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.