Sau khi tỉnh lại Mặc Đình Ngôn quét mắt hết căn phòng trống không, lật đật chạy ra ngoài xác định xem đây là đâu. Nhưng giây phút khiến hắn kinh ngạc. Bạch Yên Chi ngồi ở phòng khách với Đình Kêu.
"Yên Chi... sao em ở đây?" Mặc Đình Ngôn ngồi cạnh ôm bé con vào lòng vuốt ve: "Ba nhớ con lắm!"
Mặc Đình Ngôn siết quá chặt khiến Đình Kêu không thở được ho sặc sụa. Hắn vội thả ra, nhìn trộm xem biểu cảm của vợ cũ, hắn không hiểu sao bản thân cứ sợ Bạch Yên Chi mắng hắn rồi mang con đi.
"Tháng sau cưới! Anh khoẻ rồi thì chuẩn bị đi!"
Mặc Đình Ngôn bất ngờ, không hiểu Bạch Yên Chi có ý gì? Nhưng hắn nhớ mài mại mình bị Từ Thiên Uy đánh ngất, khi tỉnh dậy thì lại ở đây.
Khoang đã... đôi mắt của hắn sao nhìn rõ vậy? vô thức đưa tay sợ soạn ngực chạm ngay một vết mổ nội soi. Nghĩa là hắn đã phẫu thuật ư? Sao hắn không nhớ được gì?
Ngoài cửa cha của Từ Thiên Uy bước vào, nét mặt hốt hoảng: "Đình Ngôn ta cần cậu tìm con trai của tôi!!"
"Bác trai! có chuyện gì?" Mặc Đình Ngôn ghì vai Từ lão gia. Ông giải thích sự tình có liên qua tới Châu Đông Hàn, sau khi nhận cuộc gọi của tên đó, con trai cưng của ông đã mất tích hai ngày chưa tìm thấy.
"Đình Kêu, con vào trong đi."
"Dạ!"
Bạch Yên Chi bảo con trai tránh mặt, và thằng bé cũng khá ngoan gật đầu nghe lời.
Mặc Đình Ngôn đứng lên vội vàng đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-hai-nguoi/2638366/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.