Ở nơi nào đó cô vẫn đang nằm trên đất thì nghe tiếng ai đó đang gọi cô.
"Y Y con mau tỉnh lại đi Y Y"
"Mẹ ơi mẹ mau tỉnh dậy đi"
"Con gái yêu của mẹ mau dậy đi"
Cô dần tỉnh lại nghe những lời đó cô biết đó là ai cô đáp lại:
"Ba mẹ ,bé con ba người ở đâu con không nhìn thấy ba người"
"Con tỉnh rồi đó hả" mẹ cô nói.
"Mẹ mẹ ở đâu mẹ "
"Con không nhìn thấy được chúng ta vì con vẫn chưa chết mà. Giờ con nghe mẹ nói giờ con mau ra khỏi căn phòng đó . Bởi vì bên kia cánh cửa còn rất nhiều người đang chờ con "
"Nhưng con không thể mở nó ra được"
"Con gái trên đời này không gì là không thể chỉ cần con không bỏ cuộc" ba cô nói.
"Ông bà nói đúng đó mẹ ,mẹ của con rất mạnh mẽ mà con tin mẹ sẽ mở nó ra được. Ba con còn đang chờ mẹ mà"
"Bé con mẹ xin lỗi đã không bảo vệ được con"
"Con không có trách mẹ ,kiếp này tuy con không được nhìn thấy ánh sáng nhưng có thể làm con của ba mẹ thì con vui rồi. Được rồi mẹ mau mở của đi"
"Mọi người đều tin con sẽ làm được"
"Đúng vậy" ba người đồng thanh.
Cô lau nước mắt đứng dậy dùng hết sức lực để mở cánh cửa. "Cạch" cánh cửa đã mở được,cô cười vui vẻ nhìn về phía tiếng nói khi nãy ba mẹ và bé con cô nói.
"Ba mẹ con mở được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-dai-tong-tai/3282031/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.